click here to find out more http://www.pornsocket.cc
sexyvideoshd.net
www.anybunnyvideos.com runaway girls.

Trò chơi vương quyền – Gia tộc Targaryen

Do tính chất bài viết khá dài, các bạn có thể sử dụng nút Mục lục để di chuyển đến phần cần đọc. Phần Mục lục sẽ luôn thu nhỏ phía bên dưới góc trái màn hình.

1. Cuộc chinh phạt

Những điều sau đây được viết dựa theo báo cáo về triều đại của Nhà Targaryen, từ thời vua Aegon Chinh phạt cho đến vua Aerys Vua điên. Nhiều thứ trong bản báo cáo này là từ những ghi chép của những học giả, và kiến thức mà họ đã thu thập được, thông tin nhiều điều về những gì được viết sau đây. Nhưng có một thứ, tôi xin mạn phép bộc bạch rằng: báo cáo về Cuộc chinh phạt của Aegon không phải công việc của chính tôi mà là từ một thứ gì đó được khám phá gần đây trong những lưu trữ tại Citadel, bị lãng quên kể từ kết cục bi thảm của Aegon, Đệ ngũ. Mẩu chuyện này – một phần của công trình tuyệt vời mà có vẻ được tạo ra để kể lại lịch sử của những vị vua Targaryen – được tìm thấy trên những mảnh giấy đầy bụi thuộc về Archmaester Gerold, nhà sử gia đã viết về lịch sử của Oldtown và được đánh giá rất tốt trong trong thời đại của ông. Nhưng nó không được viết bởi chính ông ấy. Tác giả thật sự thì không ai biết, nhưng một vài những ghi chú được tìm thấy cùng với những mảnh giấy này thể hiện chúng được viết bởi Archmaester Gyldayn, vị học giả cuối cùng phục dịch ở Summerhall trước khi nó bị sụp đổ vào triều đại của Aegon May mắn, Đệ ngũ, người có lẽ đã gửi những ghi chép này đến Gerold cùng với những giải thích và những xác nhận của ông.

Dragonstone

Lịch sử của Cuộc chinh phạt đã được hoàn thành như bất cứ câu chuyện lịch sử nào, và đó là lý do tại sao tôi đã đặt nó ở đây, để – cuối cùng – không chỉ đôi mắt của tôi và đôi mắt của Archmaester Gerold đã qua đời mà còn nhiều những đôi mắt khác có thể trân trọng và học hỏi từ nó. Có nhiều bản viết tay khác về câu chuyện lịch sử này mà tôi đã khám phá được, nhưng nhiều trang đã bị mất hoặc bị tiêu hủy, và vẫn còn những tài liệu khác bị phá hủy do không được bảo quản hoặc do lửa. Có thể một ngày nào đó, nhiều tài liệu hơn sẽ được tìm thấy, và công trình vĩ đại bị quên lãng này sẽ thích hợp để được sao chép và đóng bìa cẩn thận, vì những gì tôi đã tìm thấy đã khuấy động nên sự phấn khích lớn tại Citadel.

Tuy nhiên, tới tận bây giờ, những mẩu chuyện của nó có vai trò như một trong nhiều nguồn tài liệu về những triều đại của các vị vua Targaryen, từ Người Chinh phạt cho đến Aerys II đã mất – vị vua Targaryen cuối cùng ngồi trên Ngai sắt.

Cuộc chinh phạt

Những học giả của Citadel, những người lưu giữ những câu chuyện lịch sử của Westeros đã sử dụng Cuộc chinh phạt của Aegon như tiêu chuẩn của họ trong suốt 300 năm qua. Sinh ra, chết đi, những trận chiến và những sự kiện khác được đặt theo mốc thời gian là AC (Sau Cuộc chinh phạt – After the Conquest) hoặc BC (Trước cuộc chinh phạt – Before the Conquest).

Những nhà nghiên cứu thật sự biết rằng việc lấy mốc thời gian như vậy là không chính xác. Cuộc chinh phạt của Aegon Targaryen của Bảy Vương quốc không diễn ra trong một ngày duy nhất. Mất hơn hai năm giữa các cuộc chinh phạt của Aegon và ngày được phong vương ở Oldtown… và thậm chí sau đó Cuộc chinh phạt còn chưa hoàn tất khi mà xứ Dorne vẫn độc lập. Trong suốt triều đại của vua Aegon, vị vua này thỉnh thoảng có những nỗ lực để mang người xứ Dorne trở thành một phần của vương quốc cũng như các triều đại dưới thời những đứa con trai ông ấy, khiến không thể ấn định một ngày kết thúc chính xác cho Những cuộc chiến của Cuộc chinh phạt (Wars of Conquest).

Ngay cả ngày bắt đầu cũng bị hiểu sai. Nhiều người cho rằng, một cách sai lầm, triều đại của vua Aegon I Targaryen bắt đầu vào ngày ông đã đáp xuống ở cửa sông Blackwater Rush, bên dưới ba ngọn đồi nơi thành phố King’s Landing tọa lạc hiện giờ. Nhưng không phải vậy. Ngày Đáp xuống của Aegon được ăn mừng bởi vua và những hậu duệ của ông, nhưng danh xưng Người chinh phạt thật sự được định vào ngày bắt đầu triều đại của ông, từ ngày ông được đội vương miện và được xức dầu thánh trong Starry Sept của Oldtown bởi Đại tư tế của Thất diện thần (High Septon of the Faith). Lễ phong vương này diễn ra hai năm sau Ngày Đáp xuống của Aegon, cũng như sau toàn bộ ba trận chiến chính của Những cuộc chiến của Cuộc chinh phạt đã được tiến hành và chiến thắng. Do đó, có thể thấy rằng hầu hết các cuộc chinh phạt thực sự của Aegon, diễn ra từ ngày 2-1 BC, Trước cuộc chinh phạt.

Những người Targaryen là những người mang dòng máu Valryria thuần khiết, những lãnh chúa rồng của dòng dõi cổ xưa. Mười hai năm trước sự kiện Tận thế của Varyia (114 BC), Aenar Targaryen đã bán đất đai của mình tại Freehold và Vùng đất của mùa hè đằng đẵng và rời đi cùng tất cả những người vợ, của cải, nô lệ, rồng, anh chị em, họ hàng và con cái đến Dragonstone, một tòa thành cổ nằm trên một hòn đảo ảm đạm, bên dưới một ngọn núi phủ mờ sương ở vùng biển hẹp.

Aegon Chinh phạt trong trận chiến

Ở đỉnh cao của mình, Valyria là thành phố vĩ đại nhất trong thế giới được biết đến, là trung tâm của nền văn minh. Bên trong những bức tường tỏa sáng của nó, bốn mươi gia tộc đối đầu tranh giành quyền lực và vinh quang trong tòa án và hội đồng, trỗi dậy và sụp đổ trong cuộc đấu tranh dài đằng đẵng, xảo trá, tàn khốc để dành quyền thống trị. Những người Targaryens khác xa với những lãnh chúa rồng hùng mạnh nhất này và các đối thủ của người Targaryens đã xem chuyến bay di cư của họ tới Dragonstone như một hành động đầu hàng, như một sự hèn nhát. Nhưng Daenys, người con gái còn trinh trắng của Chúa rồng Aenar, mà về sau mãi mãi được biết đến với danh xưng Daenys Chiêm mộng (Daenys the Dreamer), đã thấy trước sự hủy diệt của Valyria bằng lửa. Và mười hai năm sau, khi Ngày Tận thế xảy đến, những người Targaryens là những lãnh chúa rồng duy nhất còn sống sót.

Dragonstone đã luôn là tiền đồn ở vùng cực tây của quyền lực người Valyrian trong hai thế kỷ. Vị trí của nó nằm trên đường đi con nước Gullet, đưa cho những lãnh chúa nơi đây sự kiểm soát của mình trên Vịnh nước đen, và có thể là cả người Targaryen lẫn những đồng minh gần gũi của họ, Velaryons vùng Driftmark (một gia tộc nhỏ hơn của dòng dõi Valyria), để lấp đầy các rương tiền của họ nhờ thu được từ những kẻ vô tình đi ngang qua. Những con tàu Velyria, cùng với gia tộc Valyria đồng minh khác, Celtigars của vùng Claw Isle, thống trị vùng trung lưu của biển hẹp, trong khi Targaryens cai trị bầu trời bằng những con rồng của họ.

Thế nhưng ngay cả như thế, thì phần thú vị nhất của một trăm năm sau Tận thế của Valyria (được đặt tên chính xác là Thế kỷ của Máu), Nhà Targaryen đã nhìn sang hướng đông, không phải hướng tây và ít thích thú những vấn đề của Westeros. Gaemon Targaryen, là anh trai và là chồng của Daenys Chiêm mộng, đã theo chân Aenar Lưu vong, lúc này đang mang tước hiệu Lãnh chúa của Dragonstone, và rồi được biết như Gaemon Vẻ vang. Con trai của Gaemon, Aegon và con gái của ông ấy, Elaena cùng nhau cai trị sau khi ông qua đời. Sau đó quyền lực của họ được truyền lại các con trai của họ, Maegon, em của Maegon là Aerys, và những người con trai của Aerys là Aelyx, Baelon cùng Daemion. Và con trai của Daemion – người cuối cùng trong ba anh em – Aerion sau này đã thừa kế Dragonstone.

Aegon là người được lịch sử biết đến như Aegon Chinh phạt và Aegon Rồng, được sinh ra tại Dragonstone vào năm 27 BC. Ông ấy là con trai duy nhất và và đứa con thứ hai của Aerion, Lãnh chúa Dragonstone có với Tiểu thư Valaena của gia tộc Velaryon, người thừa hưởng một nửa dòng máu của Targaryen phía bên mẹ. Aegon có hai người chị em ruột; một người chị tên là Visenya và một em gái tên là Rhaenys. Có một phong tục lâu đời của những lãnh chúa rồng vùng Valyria là việc được phép kết hôn giữa anh chị em, để giữ dòng máu thuần khiết nhưng Aegon đã cưới cả hai chị em. Theo truyền thống, mọi người hi vọng anh ấy chỉ kết hôn với chị gái mình, Visenya; việc bao gồm thêm Rhaenys như một người vợ thứ hai là không bình thường, mặc dù không phải không có tiền lệ. Một số người nói rằng Aegon đã cưới Visenya vì trách nhiệm và cưới Rhaenys vì sự khao khát.

Cả ba anh chị em đều đã tự thể hiện mình là những chúa tể rồng trước khi họ cưới nhau. Có năm con rồng đã bay lượn với Aenar Tha hương từ Valyria, chỉ một con còn sống cho đến thời đại của Aegon: con mãnh thú to lớn được gọi là Balerion, Nỗi kinh hoàng đen. Hai con còn lại – Vhagar và Meraxes – thì nhỏ hơn, tự mình nở ra ở Dragonstone.

Có một huyền thoại phổ biến, được nghe từ những kẻ ít học, cho rằng Aegon Targaryen chưa bao giờ đặt chân lên mảnh đất Westeros cho đến ngày anh ta ra khơi để chinh phục nó, nhưng điều này không thể là sự thật. Nhiều năm trước chuyến đi bằng đường biển, Bàn Bản đồ (Painted Table) đã được chạm khắc và trang hoàng theo lệnh của lãnh chúa Aegon: một phiến gỗ khổng lồ, dài khoảng năm mươi feet, được chạm khắc theo hình dạng của Westeros và được vẽ bên trên để hiển thị tất cả các khu rừng, sông, thị trấn và lâu đài của Bảy vương quốc. Rõ ràng, mối quan tâm từ lâu của Aegon đến Westeros đã tiên đoán các sự kiện đưa anh ta đến chiến tranh. Đồng thời, có những báo cáo đáng tin cậy về Aegon và chị gái Visenya đến thăm Oldtown khi còn trẻ và đi dạo trên Arbor với tư cách là khách của Lãnh chúa Redwyne. Anh ta cũng có thể đã đến thăm Lannisport; tuy nhiên cũng có những ghi chép không nhắc tới hoặc phủ định điều này.

Westeros vào thời trẻ của Aegon được chia thành bảy vương quốc thường hay gây chiến với nhau, và thật khó mà khi nào hai hoặc ba vương quốc nào đó không có cuộc gây chiến nào. Phương Bắc rộng lớn, lạnh lẽo, khắc nghiệt được cai trị bởi những người Starks vùng Winterfell. Những sa mạc xứ Dorne, các hoàng tử nhà Martell nắm giữ quyền lực. Những vùng đất phía tây nhiều vàng được cai trị bởi những người Lannisters của Casterly Rock, xứ Reach màu mỡ được cai trị bởi những người Gardener của vùng Highgarden. Xứ Vale, bán đảo Những ngón tay, và Dãy núi mặt trăng thuộc về Nhà Arryn… nhưng các vị vua hiếu chiến nhất trong thời Aegon là hai người có vương quốc nằm gần nhất với Dragonstone, Harren Đen và Argilac Kiêu ngạo.

Từ tòa thành Storm’s End cổ kính, vĩ đại, Những vị vua Bão tố của Nhà Durrandon đã từng cai trị nửa phía đông của Westeros từ Mũi Wrath đến Vịnh Cua, nhưng quyền lực của họ đã bị thu hẹp trong nhiều thế kỷ. Những vị vua vùng Reach đã gặm nhấm lãnh địa của họ từ phía Tây, người Dorne quấy rối họ từ phía nam, và Harren Đen cùng cư dân đảo sắt của hắn ta đã đẩy lui bọn họ khỏi Trident và những vùng đất phía bắc của Blackwater Rush. Vua Argilac, vị vua cuối cùng của Durrandon, đã thu hẹp sự giảm sút đất đai này được một lúc, quay trở lại xâm lược người Dorn khi còn là một cậu bé, băng qua vùng biển hẹp để gia nhập liên minh vĩ đại chống lại “những con hổ” ủng hộ đế chế Valyria ở Volantis, và giết chết Garse VII Gardener, King of the Reach, trong Trận chiến mùa hè hai mươi năm sau đó. Nhưng lúc này Argilac đã già đi; bờm tóc đen nổi tiếng của ông ta đã biến thành màu xám, và sức mạnh ở hai cánh tay cũng đã phai nhạt theo thời gian.

Phía Bắc của Blackwater, các vùng sông được cai trị bởi bàn tay đẫm máu của Harren Đen của Nhà Hoare, King of the Isles and the Rivers. Tổ tiên của Harren, Harwyn Hardhand, đã chiếm được Trident từ tổ tiên của Argilac, Arrec, và tổ tiên của Arrec đã tấn công những vị vua sông cuối cùng ở những thế kỷ trước.

Cha của Harren đã mở rộng lãnh địa của mình về phía đông đến Duskendale và Rosby. Bản thân Harren đã dâng hiến tất cả mọi thứ trong hầu hết quãng thời gian trị vị lâu dài của mình, gần bốn mươi năm, để xây dựng một lâu đài khổng lồ bên cạnh Mắt thần, nhưng song song với việc Harrenhal gần hoàn thành thì người đảo sắt đã sớm tự do đi tìm kiếm những cuộc chinh phạt mới.

Không có vị vua nào ở Westeros đáng sợ hơn Harren Đen, kẻ tàn ác đã trở thành huyền thoại trong toàn bộ Bảy vương quốc. Và không có vị vua nào ở Westeros cảm thấy bị đe dọa nhiều hơn Argilac Vua bão tố, vị vua cuối cùng của Nhà Durrandon, một chiến binh già có trong tay người thừa kế duy nhất là đứa con gái chưa kết hôn của ông ta. Vì thế, Vua Argilac đã tìm đến Lãnh chúa Targaryen ở Dragonstone, đề nghị Lãnh chúa Aegon kết hôn với con gái mình, và của hồi môn của con gái ông là tất cả các vùng đất phía đông của Mắt thần từ Trident đến Blackwater Rush.

Aegon Targaryen đã từ chối lời đề nghị của Vua Bão tố. Ông đã có hai người vợ, ông nói rõ; và không cần một người vợ thứ ba. Và những vùng đất được xem như của hồi môn đã thuộc về Harrenhal trong hơn một thế hệ. Chúng không còn là sở hữu của Argilac để mà đưa ra đề nghị như thế. Rõ ràng, Vị Vua Bão tố có tuổi này có ý hình thành nên những người Targaryen dọc theo Vùng nước Đen như một tấm lá chắn bảo vệ giữa những vùng đất của chính mình và những vùng đất của Harren Đen.

Lãnh chúa của Dragonstone đáp trả bằng một lời đề nghị do chính mình đưa ra. Ông ta sẽ lấy những vùng đất hồi môn đang được đề nghị nếu Argilac cũng sẽ nhượng lại Massey’s Hook cũng như những khu rừng và vùng đồng bằng từ phía nam Vùng nước đen đến sông Wendwater và đầu nguồn của Mander. Hiệp ước sẽ được “đóng dấu” bằng cuộc hôn nhân của con gái Vua Argilac với Orys Baratheon, là hộ vệ đáng tin cậy và là người bạn thời thơ ấu của Lãnh chúa Aegon.

Những điều kiện này đã bị Argilac Kiêu ngạo khước từ một cách giận dữ. Orys Baratheon là anh em cùng cha khác mẹ có xuất thân tầm thường của lãnh chúa Aegon, người ta đã thì thầm với nhau như thế, và Vua Bão tố sẽ không cảm thấy vinh dự gì khi trao con gái ông ta vào tay của một tên con hoang. Lời đề nghị đó khiến ông ta vô cùng giận giữ. Argilac đã chặt đứt hai bàn tay sứ giả của Aegon và trả lại trong một chiếc hộp. “Đây là đôi bàn tay duy nhất mà thằng con hoang đó có được từ tao”, ông ấy đã viết như thế.

Aegon không trả lời. Thay vào đó, ông triệu tập bạn bè, chư hầu, các đồng minh quan trọng của mình cùng tham dự một cuộc họp trên Dragonstone. Số lượng của họ rất nhỏ. Velaryons của Driftmark đã thề trước Nhà Targaryen, cũng như Celtigars của Claw Isle. Từ Massey’s Hook cho đến Lãnh chúa Bar Emmon của Sharp Point và Lãnh chúa Massey của Stonedance, cả hai đều đã thề trước Storm’s End, nhưng cả hai lại có mối quan hệ gần gũi hơn với Dragonstone. Lãnh chúa Aegon và các chị em gái của ông đã cùng thảo luận với họ và ba người đến điện thờ trong lâu đài để cầu nguyện đến Thất diện thần của Westeros, mặc dù trước đây ông chưa bao giờ được coi là một người ngoan đạo.

Vào ngày thứ bảy, rất nhiều những con quạ bay ra từ các tòa tháp của Dragonstone để mang thông điệp của Lãnh chúa Aegon đến với Bảy vương quốc của Westeros. Đến bảy vị vua họ đã cưỡi rồng bay qua, đến Citadel của Oldtown, đến những lãnh chúa lớn nhỏ. Tất cả đều mang cùng một thông điệp: từ ngày này trở đi sẽ chỉ có một vị vua của Westeros. Những người quỳ gối trước Aegon của Nhà Targaryen sẽ được giữ đất đai và tước hiệu. Những kẻ cầm vũ khí chống lại sẽ bị tấn công, hạ nhục và bị tiêu diệt.

Có nhiều ghi chép khác nhau về số lượng những thanh kiếm đã dong buồm từ Dragonstone cùng với Aegon và các chị em của ông ấy. Có người nói ba ngàn; có người thì nói chỉ cỡ hàng trăm. Người đứng đầu Nhà Targaryen đầy khiêm nhường này đã đưa người lên bờ tại cửa sông Blackwater Rush, tại bờ sông phía bắc nơi có ba ngọn đồi mọc phía trên một làng chài nhỏ.

Vào những ngày của Hàng trăm vương quốc, các tiểu vương đã chiếm lấy quyền thống trị ở cửa sông, trong số đó có các vị vua Darklyn của Duskendale, Masseys của Stonedance và các vị vua sông thời xa xưa như Mudds, Fishers, Brackens, Blackwoods, hoặc Hooks. Tháp và pháo đài đã bao quanh ba ngọn đồi vào những thời điểm khác nhau, chỉ để bị tấn công từ cuộc chiến này đến cuộc chiến khác. Bây giờ chỉ còn lại những viên đá vỡ và tàn tích bị bao phủ bởi rêu phong đứng đó chào đón người Targaryen. Mặc dù bị cả Storm’s End và Harrenhal tuyên bố quyền sở hữu, nhưng cửa sông không hề được bảo vệ, và các lâu đài nằm gần đó nhất, được nắm giữ bởi các lãnh chúa nhỏ hơn không có sức mạnh lớn hoặc năng lực quân sự, và hơn nữa, các lãnh chúa không có nhiều lý do để yêu mến kẻ cai trị hữu danh vô thực của họ, Harren Đen.

Aegon Targaryen nhanh chóng dựng lên một pháo đài từ gỗ và đất ngay trên ngọn đồi cao nhất và phái những chị em mình đi để bảo đảm sự phục tùng của những lâu đài gần đó nhất. Rosby đã miễn cưỡng quy phục Rhaenys và con rồng Meraxes mắt vàng mà không hề kháng cự. Và một vài cung thủ Stokeworth bắn tên vào Visenya, cho tới khi những những ngọn lửa từ con rồng Vhagar bốc cháy dữ dội trên nóc những lâu đài. Sau đó bọn họ cũng quy phục.

Thử thách thực sự đầu tiên của cuộc chinh phạt này đến từ Lãnh chúa Darklyn của Duskendale và Lãnh chúa Mooton của Maidenpool, hai lãnh chúa đã hợp lực sức mạnh với nhau và hành quân về phía nam với ba ngàn người để đẩy những kẻ xâm lược trở lại biển cả. Aegon phái Orys Baratheon tấn công bọn họ trên đường hành quân, trong khi ông ta sà xuống đội quân của chúng từ trên cao với con rồng Nỗi kinh hoàng đen. Cả hai lãnh chúa đều bị giết trong trận chiến không cân sức đó; con trai Darklyn và anh trai của Mooton sau đó đã nhường lại lâu đài của họ và thề trung thành trên những thanh kiếm của mình với Nhà Targaryen. Vào thời điểm đó, Duskendale là cảng chính của người Westerosi trên vùng biển hẹp và đã trở nên hưng thịnh và giàu có từ giao thương tại bến cảng. Visenya Targaryen không cho phép con phố bị cướp phá, nhưng cô không ngần ngại tuyên bố quyền sở hữu của mình với sự giàu có của nó, và từ đó những chiếc rương tiền của những kẻ chinh phục “phồng lên” hết cỡ.

Đây có lẽ sẽ là nơi thích hợp để thảo luận về sự khác nhau của Aegon Targaryen và các chị em gái hay nói cách khác là những nữ hoàng của ông.

Visenya, chị cả trong ba người, là một chiến binh như chính Aegon, luôn thoải mái trong bộ giáp bằng lụa. Cô mang bên mình thanh kiếm dài từ thép Valyria, Dark Sister, và rất giỏi sử dụng nó, cô đã được huấn luyện bên cạnh anh trai từ khi còn nhỏ. Mặc dù sở hữu mái tóc vàng ánh bạc và đôi mắt tím của người Valyria, nhưng cô ấy toát lên một vẻ đẹp mộc mạc và khắc khổ. Ngay cả những người yêu quý cô nhất cũng thấy Visenya là người nghiêm khắc, nghiêm túc, hẹp hòi, và một số người nói rằng cô còn chơi đùa với các chất độc và giao du với những phù thủy đen tối.

Rhaenys, em gái út trong ba người nhà Targaryens, thì hoàn toán trái ngược với chị mình: vui tươi, tò mò, bốc đồng, thích bay lượn. Cô không phải chiến binh thực thụ, Rhaenys yêu thích âm nhạc, nhảy múa và thơ ca, và ủng hộ những ca sĩ, người hát rong và những người múa rối. Tuy nhiên, người ta nói rằng Rhaenys đã dành nhiều thời gian trên lưng rồng hơn cả anh trai và chị gái của cô cộng lại, vì trên tất cả điều cô thích nhất là bay. Có người nói rằng trước khi cô chết, cô có ý định bay cùng Meraxes qua Biển Hoàng hôn để xem những gì nằm trên bờ biển phía tây của nó. Trong khi không có ai từng đặt câu hỏi về sự chung thủy của Visenya với anh trai/chồng mình, thì lại tỏ ra nghi ngờ khi vây quanh Rhaenys toàn là những chàng trai trẻ tuổi, vui tính, và (người ta còn thì thầm rằng) bọn họ thậm chí còn “vui vẻ” với nhau trong phòng ngủ của cô vào những đêm Aegon ở cùng chị gái. Tuy nhiên, bất chấp những tin đồn này, có một sự lưu ý đáng tin từ những người quan sát ở cung điện, rằng nhà vua đã dành mười đêm với Rhaenys ứng với một đêm ở cùng Visenya.

Bản thân Aegon Targaryen, thật kỳ lạ, cũng là một điều bí ẩn đối với những người cùng thời của ông ấy chứ không chỉ với chúng ta. Được trang bị lưỡi kiếm từ thép Valyrian, thanh Blackfyre, ông ta được xem là một trong số những chiến binh vĩ đại nhất ở thời đại của mình, nhưng ông ta không có sự thích thú trong việc cưỡi ngựa đánh kiếm và không bao giờ tham gia các cuộc đấu thương như tourney hay mêlée. Thú cưỡi của ông ta là con rồng Balerion Nỗi kinh hoàng đen, nhưng ông ta chỉ bay với nó mỗi khi chiến đấu, hoặc muốn đi nhanh qua đất liền và biển cả. Sự hiện diện và mệnh lệnh của ông ấy đã thu hút những người đến dưới trướng của ông, nhưng ông ấy không có bạn bè thân thiết, chỉ có Orys Baratheon, người bạn đồng hành cùng ông từ thời thơ ấu. Phụ nữ bị ông ta thu hút, nhưng Aegon vẫn luôn chung thủy với chị em mình. Là một vị vua, ông đặt niềm tin rất lớn vào hội đồng nhỏ và các chị em của mình, để lại phần lớn quyền cai trị hàng ngày của vương quốc cho họ, thế nhưng không ngần ngại lấy lại quyền ra lệnh khi thấy cần thiết. Mặc dù ông ta đối xử gay gắt với những kẻ nổi loạn và những kẻ phản bội, nhưng ông ta vẫn giang tay chào đón với những kẻ thù cũ, những kẻ về sau đã chịu phục tùng.

Những con quạ mang lời tuyên bố của Aegon đến mọi ngóc ngách của Westeros

Ông đã chứng minh như thế lần đầu tiên tại Aegonfort, lâu đài từ gỗ và đất thô sơ mà ông đã xây dựng trên cao và từ đó cho tới nay và mãi mãi về sau được gọi là Ngọn đồi cao của Aegon (Aegon’s High Hill). Ông đã dựng nên một tá những lâu đài và bảo vệ cho cửa sông Blackwater Rush từ cả hai phía, ông ấy ra lệnh cho những lãnh chúa bị đánh bại phục tùng ông. Ở đó, họ đã đặt những thanh kiếm của mình dưới chân, và Aegon đã đỡ họ dậy và rồi công nhận những vùng đất và tước hiệu của họ. Dành cho những người ủng hộ lâu đời nhất của mình, ông ban cho họ những vinh dự mới. Daemon Velaryon, Lãnh chúa của Tides, làm thủ lĩnh hạm đội tàu, chỉ huy hạm đội tàu hoàng gia. Triston Massey, Lãnh chúa của Stonedance, được phong quản lý về luật pháp, Crispian Celtigar, quản lý ngân khố. Và Orys Baratheon, ông ta tuyên bố người này là “tấm khiên bảo vệ ta, người kiên định của ta, bàn tay phải mạnh mẽ của ta.” Vì vậy, Baratheon được các học giả xem là Cánh tay phải của Nhà vua đầu tiên.

Cờ hiệu từ lâu đã là một truyền thống của các lãnh chúa vùng Westeros, nhưng thứ đó chưa bao giờ được sử dụng bởi các lãnh chúa thời Valyria cổ xưa. Khi các hiệp sĩ Aegon phất lên lá cờ hiệu vĩ đại bằng lụa, bay phất phới trong gió của nhà Targaryen, với hình một con rồng ba đầu màu đỏ đang thở ra lửa trên nền đen, các lãnh chúa đã nhận ra rằng giờ đây ông ấy là một người trong số họ, một vị vua cao quý và xứng đáng cho Westeros.

Khi Nữ hoàng Visenya đặt một chiếc vòng bằng thép Valyrian, đính trên đó là những viên hồng ngọc, lên đầu em trai của cô và Nữ hoàng Rhaenys đã hô to rằng “Aegon Đệ nhất, Vua của toàn bộ Westeros và Tấm khiên của Người dân” lúc đó những con rồng đã gầm lên và những lãnh chúa cũng như các hiệp sĩ đã cùng nhau chúc mừng nhưng dân đen, ngư dân, nông dân và những ngườI vợ của họ là hét to nhất trong tất cả.

Tuy nhiên, bảy vị vua mà Aegon Rồng truất ngôi thì không vui vẻ gì. Ở Harrenhal và Storm’s End, Harren Đen và Argilac Kiêu ngạo đã giơ cao cờ hiệu của họ. Ở phía Tây, Vua Mern của Reach hành quân trên Con đường Đại dương tiến về phía Bắc đến Casterly Rock để gặp Vua Loren của Nhà Lannister. Công chúa của Dorn thì gửi một con quạ đến Dragonstone, đề nghị tham gia cùng Aegon chống lại Argilac Vua Bão tố… nhưng với tư cách là một đồng minh và hoàn toàn bình đẳng, không phải một thuộc địa. Lời đề nghị đồng minh khác đến từ vị vua trẻ của Eyrie, Ronnel Arryn, và mẹ của người này đã yêu cầu tất cả những vùng đất phía đông của Green Fork vùng Trident để đổi lấy sự hỗ trợ của Vale chống lại Harren Đen. Thậm chí ở phương Bắc, Vua Torrhen Stark của Winterfell cũng ngồi lại với những lãnh chúa các chư hầu và những cố vấn của mình vào đêm muộn, thảo luận về những gì cần phải làm để đối phó với những gì mà kẻ chinh phạt này sẽ làm. Lúc này cả vương quốc lo lắng chờ đợi động thái tiếp theo của Aegon.

Trong vòng vài ngày sau khi đăng quang, đội quân của Aegon hành quân trở lại. Phần lớn những tướng chỉ huy của ông ta băng qua Blackwater Rush, đi về phía nam đến Storm’s End dưới sự chỉ huy của Orys Baratheon. Nữ hoàng Rhaenys đi cùng ông ta, cưỡi trên con Meraxes có đôi mắt vàng và toàn thân phủ lớp vảy bạc. Hạm đội tàu Targaryen, dưới sự chỉ huy của Daemon Velaryon, rời Vịnh Blackwater và quay về hướng bắc, đến Gulltown và Vale. Cùng đi với họ, Nữ hoàng Visenya và con rồng Vhagar. Nhà vua đã hành quân về phía đông bắc, đến Mắt thần và Harrenhal, một pháo đài khổng lồ vốn là niềm tự hào và cũng là nỗi ám ảnh của Vua Harren Đen và cái ngày ông hoàn thành và chiếm đóng nó cũng chính là ngày Aegon hạ cánh xuống vùng đất mà một ngày nào đó sẽ trở thành King’s Landing.

Cả ba đội quân của Nhà Targaryen đều vấp phải sự phản kháng quyết liệt. Những lãnh chúa Errol, Fell, Buckler và các chư hầu đến Storm’s End, đã tạo bất ngờ đối với hoàn cảnh đang có lợi thế từ quân chủ lực của Orys Baratheon, khi họ đang băng qua Wendwater, bằng việc giết chết hơn một ngàn người trước khi rút vào rừng. Một hạm đội tàu của Arryn được tập hợp một cách vội vã, được tăng cường bởi một tá các tàu chiến Braavos, đã gặp và đánh bại hạm đội tàu Targaryen ở vùng biển ngoài khơi Gulltown. Trong số những người chết có chỉ huy hạm đội tàu của Aegon, Daemon Velaryon. Bản thân Aegon đã bị tấn công ở bờ phía nam của Mắt thần, không những một mà tận hai lần. Trận chiến The Battle of the Reeds là một chiến thắng của Nhà Targaryen, nhưng họ đã chịu tổn thất nặng nề tại Wailing Willows khi hai con trai của vua Harren đã băng qua hồ trên những chiếc thuyền dài với mái chèo bịt đầu để không gây tiếng động và tấn công họ từ phía sau.

Tuy nhiên những trận chiến thất bại đó chẳng qua chỉ là tảng đá làm chậm lại cuộc chinh phạt của Aegon mà thôi, và cuối cùng những kẻ thù của Aegon cũng lặng thinh khi đối đầu với những con rồng của ông ấy.

Quân đội xứ Vale đã đánh chìm một phần ba số tàu Targaryen và bắt sống gần như tất cả, nhưng khi Nữ hoàng Visenya sà xuống từ trên bầu trời, tàu của bọn họ bị đốt cháy tan tác. Lãnh chúa Errol, Fell và Buckler trốn trong khu rừng quen thuộc của họ cho đến khi Nữ hoàng Rhaenys ra lệnh Meraxes phun lửa và một bức tường lửa quét qua những thân cây, biến chúng thành những ngọn đuốc bùng cháy dữ dội. Và những kẻ chiến thắng tại Wailing Willows, đang băng trở lại bên kia hồ đến Harrenhal, đã không còn tinh thần khi Balerion sà xuống trên nền trời vào buổi sáng. Những chiếc thuyền dài của Harren bị đốt cháy. Và những đứa con trai của Harren cũng vậy.

Những kẻ thù Aegon cũng nhận ra chính mình bị những kẻ thù khác gây muôn vàn khó khăn. Khi Argilac Kiêu ngạo tập hợp quân đội của mình tại Storm’s End, những tên cướp biển từ Stepstones tràn xuống những bờ biển của Cape Wrath để tận dụng cơ hội từ sự vắng mặt của quân đội đã bị triệu tập bởi Argilac Kiêu ngạo, và các nhóm đột kích người Dorne đã sôi sục ra khỏi Dãy núi Đỏ để càn quét vùng Marches. Tại xứ Vale, Vị vua trẻ Ronnel đã phải chiến đấu chống lại cuộc nổi loạn tại vùng đất Ba chị em, khi người Sister từ bỏ tất cả lòng trung thành với Eyrie và tuyên bố tiểu thư Marla Sunderland là nữ hoàng của họ.

Tuy nhiên, những thứ này chẳng là gì so với những gì đã xảy đến với Harren Đen. Mặc dù Nhà Hoare đã cai trị các vùng đất ven sông trong ba thế hệ, nhưng những người vùng Trident không có tình yêu gì dành cho những lãnh chúa tối cao của đảo sắt. Harren Đen đã khiến hàng ngàn người thiệt mạng trong các tòa nhà của tòa lâu đài Harrenhal vĩ đại, cướp bóc các vùng đất ven sông để chiếm lấy những thứ hắn muốn, bòn rút như nhau số vàng từ các lãnh chúa và cả dân đen để phục vụ cho lòng tham của hắn. Vì vậy, giờ đây các vùng ven sông nổi dậy chống lại hắn, được dẫn đầu bởi Lãnh chúa Edmyn Tully của Riverrun. Khi được triệu tập để bảo vệ Harrenhal, thì thay vào đó, Tully tuyên bố trung thành với Nhà Targaryen, giương cao lá cờ rồng trên lâu đài của ông ta, và cưỡi ngựa rời đi cùng với các hiệp sĩ và cung thủ để gia nhập vào sức mạnh của ông ta với Aegon. Cuộc nổi dậy của ông đã mang đến lòng dũng cảm cho các lãnh chúa vùng ven sông khác. Từng người một, các lãnh chúa của vùng Trident đã từ bỏ Harren và tuyên bố chiến đấu cho Aegon Rồng. Blackwoods, Mallisters, Vances, Brackens, Pipers, Freys, Strongs Gabriel triệu tập binh lính của họ, và tràn xuống Harrenhal.

Bị tấn công bất ngờ với lực lượng quá đông đảo, Vua Harren Đen đã lánh nạn trong thành trì được cho là bất khả xâm phạm của hắn. Lâu đài lớn nhất từng được xây dựng ở Westeros, Harrenhal tự hào với năm tòa tháp khổng lồ, một nguồn nước ngọt không thể cạn kiệt, các hầm ngầm khổng lồ chứa đầy lương thực và những bức tường đá đen cao hơn bất kỳ cái thang nào và quá dày để bị phá vỡ bởi bất kỳ cú đập phá từ kẻ thù hoặc bị nghiền nát bởi một chiếc máy bắn đá. Harren chặn cổng và yên vị cùng với những người con trai và những kẻ ủng hộ còn lại của hắn để chống lại cuộc vây hãm này.

Aegon của Dragonstone không muốn tấn công mà có ý định khác. Khi ông ta gia nhập lực lượng của mình với Edmyn Tully và các lãnh chúa khác để vây hãm lâu đài, ông ta phái một học giả đến những chiếc cổng lâu đài với một lá cờ hòa bình để thương thuyết. Harren xuất hiện để gặp ông ta, một người đàn ông già và có mái tóc xám, thế nhưng trong vẫn hung dữ trong bộ giáp đen. Mỗi vị vua đều mang theo mình người cầm cờ và học giả, vì vậy những từ mà họ trao đổi với nhau vẫn được ghi nhớ.

“Đầu hàng ngay đi,” Aegon bắt đầu trước, và ngươi có thể giữ lại tước hiệu Lãnh chúa của Quần đảo Sắt. Đầu hàng ngay lúc này, và con trai ngươi sẽ sống để cai trị sau ngươi. Ta có tám ngàn người đang bao vây bên ngoài những bức tường của ngươi đấy.”

“Những thứ ở phía ngoài bức tường của ta thì không liên quan gì đến ta”, Harren đáp trả, “Những bức tường đó dày và cứng lắm”

Visenya và con rồng Vhagar đốt cháy hạm đội tàu của Nhà Arryn

“Nhưng nó không đủ cao để cản những con rồng đâu. Rồng biết bay”

“Ta đã xây chúng bằng đá”, Harren nói, “mà đá thì không cháy”

Aegon đáp lại, “Khi mặt trời lặn, dòng tộc của ngươi sẽ kết thúc”

Người ta kể rằng Harren đã phỉ nhổ vào điều đó và quay trở về lâu đài của mình. Ngay khi vào trong thành, ông ta lùa toàn bộ đàn ông lên tường thành, trang bị cho họ thương, cung tên, nỏ, hứa hẹn thưởng đất đai và sự giàu có cho bất cứ kẻ nào có thể hạ được rồng. “Ta có một đứa con gái, kẻ giết rồng có thể lấy nó luôn,” Harren Đen tuyên bố,” Hoặc thay vào đó ta có thể cho kẻ đó một trong số những đứa con gái nhà Tully, hoặc là cả 3 nếu mà hắn thích. Hoặc hắn có thể lấy mấy con hầu gái của Nhà Blackwood, hoặc nhà Strong, hoặc là bất cứ đứa con gái nào được sinh ra bởi lũ phản nghịch vùng Trident, cái tụi lãnh chúa của cái vũng bùn lầy màu vàng đó”. Sau đó Harren lui về tòa tháp của mình, vây quanh bởi những cận vệ, để ăn tối với những đứa con trai còn lại của mình.

Khi tia nắng cuối cùng dần tắt, binh lính của Harren Đen chăm chú nhìn vào bóng tối đang dần buông xuống, tay nắm chặt thương và nỏ. Khi không thấy có con rồng nào xuất hiện, một vài người đã nghĩ những lời đe dọa của Aegon chỉ là sáo rỗng. Nhưng Aegon Targaryen cưỡi Balerion bay lên rất cao, xuyên qua những đám mây, lên cao và cao nữa cho tới khi con rồng trông không to hơn là con ruồi bay gần Mặt trăng. Chỉ đến khi đó ông mới hạ xuống, lao thẳng xuống giữa những bức tường thành. Trên đôi cánh đen như hắc ín, Balerion lao xuống xuyên qua màn đêm, và khi những ngọn tháp khổng lồ của Harrenhal hiện ra phía dưới, con rồng trút cơn thịnh nộ của nó và tắm chúng trong ngọn lửa đen, rồi lướt qua rất nhanh với một vòng xoáy màu đỏ.

Tàn phá Harrenhal

Đá thì không cháy, Harren đã tự phụ như vậy, nhưng những lâu đài của lão thì không phải chỉ làm bằng đá. Gỗ và len, gai và rơm, bột mỳ và thịt muối và cỏ khô, tất cả đều cháy. Và đám binh lính của Harren cũng đâu có được làm bằng đá. Bị ngạt khói, la hét và bị bao phủ trong những ngọn lửa, họ chạy băng qua những khoảng sân, lộn nhào xuống từ những bức tường thành để chết ở phía dưới. Và thậm chí đá cũng bị nứt và tan chảy nếu ngọn lửa đủ nóng. Sau này, những lãnh chúa vùng sông phía ngoài những bức tường thành kể lại rằng những tòa tháp của Harrenhal phát sáng đỏ rực lên giữa màn đêm, cứ như là 5 ngọn nến khổng lồ vậy… và cũng giống như những ngọn nến, chúng bắt đầu xoắn vặn và tan chảy, khi những tảng đá nóng chảy bắt đầu trào ra và sụp xuống về hai phía.

Harren và những đứa con trai cuối cùng của mình chết trong ngọn lửa nhấn chìm những tòa tháp kì dị vào đêm đó. Nhà Harren cũng chết cùng với ông ta, và chết cùng với nó là quyền cai trị của Quần Đảo Sắt tại vùng riverland. Ngày hôm sau, phía ngoài những tàn tích ngập khói của Harrenhal, Vua Aegon tiếp nhận lời thề trung thành từ Edmyn Tully, Lãnh chúa vùng Riverrun, và phong cho ông là Lãnh Chúa Tối Cao của vùng Trident. Các lãnh chúa vùng sông khác cũng được phong chức, với Aegon là vua của họ và Edmyn Tully là Lãnh chúa của họ. Khi đám tro tàn đã nguội bớt đủ để binh lính có thể vào trong thành an toàn, những thanh kiếm của những kẻ bại trận, rất nhiều trong số chúng bị vỡ nát, hoặc bị nung chảy, hoặc bị vặn xoắn như những sợi dây bởi lửa rồng, được tập hợp lại và mang về Aegonfort bằng những xe chở hàng.

Ở phía Nam và phía Đông, các chư hầu của Vua Bão Tố đã chứng tỏ rằng mình trung thành hơn đám chư hầu của Vua Harren. Argilac Kiêu Ngạo tập hợp được một lực lượng khổng lồ ở Storm’s End. Nơi cư ngụ của những người Durrrandon là một pháo đài vô cùng kiên cố, những bức tường thành khổng lồ của nó thậm chí còn dày hơn cả những bức tường ở Harrenhal. Chúng cũng được coi là bất khả xâm phạm với mọi cuộc công thành. Tuy nhiên, những tin tức về kết cục của vua Harren ngay lập tức đến tai những kẻ thù cũ của ông: Argilac Kiêu Ngạo. Các Lãnh chúa Fell và Buckler, phải rút lui trước đội quân tấn công (Lãnh chúa Errol bị giết), đã gửi đến ông ta những tin tức về Nữ Hoàng Rhaenys và con rồng của nàng. Lão vua già gầm lên rằng ông ta không có ý định chết giống như là Harren, bị nướng bên trong lâu đài của chính mình như một con lợn sữa ngậm quả táo trong mồm. Chẳng còn lạ lẫm gì với chiến trận, ông tự lựa chọn số mệnh cho mình, với thanh kiếm trong tay. Vậy nên Argilac Kiêu Ngạo hành quân ra khỏi Storm’s End lần cuối cùng, để đối đầu với kẻ thù trên chiến trường.

Cuộc tấn công của Vua Bão Tố không hề làm cho Orys Baratheon và binh lính của ông ta ngạc nhiên; Nữ hoàng Rhaenys, cưỡi trên Meraxes, đã chứng kiến hành trình của Argilac từ Storm’s End và đã có đủ khả năng cung cấp cho Cánh tay toàn bộ thông tin về số lượng và nguồn lực của kẻ thù. Orys chọn một vị trí lợi thế trên những ngọn đồi phía Nam Bronzegate, và đóng quân ở đó chờ đợi những chiến binh stormland.

Khi những đoàn quân tiến đến cùng nhau, những chiến binh stormland đã chứng tỏ họ xứng đáng với cái tên của mình. Một cơn mưa nặng hạt bắt đầu rơi vào buổi sáng ngày hôm đó, và đến giữa trưa thì bắt đầu chuyển thành một cơn lốc khổng lồ. Những lãnh chúa chư hầu của Vua Kiêu Ngạo cố nài ông ta hoãn cuộc tấn công đến ngày hôm sau, hy vọng rằng cơn mưa sẽ tạnh, nhưng Vua Bão Tố áp đảo về số lượng: gần gấp đôi về số người và gần gấp 4 số kỵ sĩ và ngựa chiến. Và hình ảnh những lá cờ hiệu của quân Targaryen phấp phớp sũng nước trên những ngọn đồi của chính mình khiến ông phẫn nộ, và vị chiến binh già dày dạn trận mạc này cũng không khó khăn gì nhận ra rằng cơn mưa quật đến từ phía Nam, quất thẳng vào mặt binh lính Targaryen đóng trên đồi. Thế là Vua Argilac Kiêu Ngạo ra lệnh tấn công, và trận chiến mà lịch sử biết đến với cái tên Cơn Bão Cuối Cùng bắt đầu.

Trận chiến kéo dài suốt tới tận đêm, vô cùng đẫm máu, và không hề một chiều như cuộc chinh phục của Aegon ở Harrenhal. Ba lần Argilac Kiêu Ngạo dẫn những kị sĩ của mình đánh thẳng vào vị trí của quân Baratheon, nhưng đường quá dốc và mưa khiến cho mặt đất nhão ra và trơn trượt, khiến cho những con ngựa bị khó khăn và lún sụt, nên những cú charge (một chiến thuật sử dụng kỵ binh dàn hàng ngang và lao thẳng vào đội hình quân địch với tốc độ cao và lực húc lớn) của kỵ binh vừa mất hết sự gắn kết lẫn mất đà. Quân stormland có lợi thế hơn khi họ đẩy đội spearman (các binh sĩ được vũ trang bằng giáo hoặc thương dài) bộ hành lên trên đồi. Bị che mắt bởi cơn mưa, những kẻ xâm lược không nhìn thấy họ đang trèo lên trước khi quá muộn, và những sợi dây cung của các cung thủ bị ướt khiến cho cung tên của chúng vô dụng. Một ngọn đồi thất thủ, rồi đến ngọn tiếp theo, và cú charge thứ 3, cũng là cuối cùng, của Vua Bão Tố và những kỵ sĩ của mình xuyên thẳng vào trung tâm của đội quân Baratheon… chỉ để đối mặt với Nữ hoàng Rhaenys và con rồng Meraxes. Ngay cả ở dưới mặt đất, thì con rồng cũng chứng tỏ một sức mạnh kinh hồn. Dickon Morrigen và Đứa Con Hoang Vùng Blackhaven, chỉ huy đội quân tiên phong bị nhấn chìm trong lửa rồng, cùng với đội kỵ sĩ hộ vệ của Vua Argilac. Những con ngựa chiến hoảng loạn và bỏ chạy tán loạn, húc vào những kị sĩ phía sau và biến cú charge thành một mớ hỗn loạn. Bản thân Vua Bão Tố cũng bị văng khỏi yên ngựa.

Tuy nhiên Argilac vẫn tiếp tục chiến đấu. Khi Orys Baratheon tiến xuống phía dưới ngọn đồi lầy lội với quân của mình, ông tìm thấy vị vua già đang cầm cự với một lúc nửa tá lính, với một số xác cũng tương đương dưới chân. “Tránh qua một bên”, Orys ra lệnh. Ông xuống ngựa để đối mặt với vị vua ngang hàng với nhau, và cho vị Vua Bão Tố cơ hội cuối cùng để đầu hàng. Thay vào đó, Argilac nguyền rủa ông. Và rồi họ đấu với nhau, vị vua chiến binh già với mái tóc trắng ướt chảy ròng ròng đấu với Cánh tay râu đen hung tợn của Aegon. Mỗi người đều làm người kia bị thương một lần, người ta kể lại như thế, nhưng cuối cùng thì người cuối cùng của dòng dõi Durrandon cũng đã thỏa ước nguyện và chết với lưỡi kiếm trên tay và một lời nguyền rủa văng ra trên môi. Cái chết của vị vua của họ đã làm tan nát con tim những người vùng stormland, khi biết tin Argilac đã ngã xuống, các lãnh chúa và kỵ sĩ của ông đồng loạt quăng gươm và tháo chạy.

Trong vòng vài ngày, người ta đã lo sợ rằng Storm’s End sẽ hứng chịu thảm kịch giống như ở Harrenhal, vì con gái của Argilac đóng chặt cổng thành khi đoàn quân của Orys Baratheon và Targaryen tiến đến, và tuyên bố mình là Nữ Hoàng Bão Tố. Không chịu quỳ gối, những người phòng thủ Storm’s End sẽ hy sinh tới người cuối cùng, nàng cam kết khi Nữ Hoàng Rhaenys cưỡi Meraxes vào trong lâu đài để thương lượng. “Ngươi có thể chiếm lâu đài của ta, nhưng ngươi sẽ chỉ chiếm được xương và máu và tro bụi”, nàng tuyên bố… nhưng những binh lính của pháo đài thì có vẻ không mong muốn cái chết đến thế. Đêm đó họ dựng lên một lá cờ hòa bình, mở cổng thành, và giao nộp Tiểu thư Argella bị bịt miệng, bị xích, và bị lột trần truồng tới doanh trại của Orys Baratheon.Orys Baratheon, the first Lord of Storm’s End.

Orys Baratheon, Lãnh chúa đầu tiên của Storm’s End

Người ta kể rằng Baratheon tự tay mình cởi trói cho nàng, phủ cho nàng một cái áo choàng, rót cho nàng một ít rượu, và nói chuyện với nàng rất lịch sự, kể cho nàng về lòng dũng cảm của cha nàng và cái cách mà ông ấy chết. Và sau đó, để vinh danh vị vua đã khuất, ông ta lấy gia huy và gia ngôn của những người Durrandon làm của mình. Vương miện hình con hươu trở thành biểu tượng của ông, Storm’s End trở thành nơi ông trị vì, và Tiểu thư Argella trở thành vợ của ông.

Với việc cả stormland và riverland giờ đây đều nằm dưới quyền cai trị của Aegon Rồng và những đồng minh của ông, những ông vua còn lại của Westeros thấy rõ rằng mình cũng sắp sửa đến lượt. Tại Winterfell, Vua Torrhen cho gọi những chư hầu của mình, và do diện tích quá rộng lớn của phương Bắc, ông biết rằng để tập hợp được một đội quân sẽ tốn khá nhiều thời gian. Nữ hoàng Sharra xứ Vale, nhiếp chính cho con trai của bà là Ronnel, thu nhận những dân tị nạn tại Eyrie, trông đợi vào tuyến phòng thủ của mình, và điều một đội quân đến Cổng Máu, cánh cổng vào xứ Vale của Nhà Arryn. Thời còn trẻ, Nữ hoàng Sharra đã từng được tán dương là “Bông Hoa của Ngọn Núi”, cô gái đẹp nhất toàn Bảy Vương Quốc. Có lẽ hy vọng rằng mình có thể quyến rũ Aegon bằng sắc đẹp của mình, bà gửi cho ông ta một bức chân dung của mình và đề nghị kết hôn, với điều kiện ông ta sẽ chọn con trai bà Ronnel là người thừa kế. Dù bức chân dung cuối cùng đã đến được với Aegon, không ai biết rằng Aegon có hồi đáp lại lời cầu hôn đó hay không, ông ta đã có 2 nữ hoàng rồi, và Sharra Arryn thì giờ đã trở thành một bông hoa tàn úa sau 10 năm.

Trong khi đó, hai vị vua phương Tây vĩ đại có chung một mối quan tâm và cùng tập hợp quân đội của mình, dự định sẽ tiêu diệt Aegon một lần và mãi mãi. Mern Đệ Cửu của Gia tộc Gardener, Vua vùng Reach, hành quân từ Highgarden với một lực lượng hùng mạnh.

Bên trong những bức tường của Lâu đài Goldengrove, nơi cư ngụ của Gia tộc Rowan, ông gặp gỡ Loren Đệ Nhất Lannister, Vua vùng Rock, đã dẫn quân đội của mình tới từ vùng westerland. Cùng nhau, hai vị vua chỉ huy đội quân lớn nhất từng được thấy ở Westeros: một đội quân 55.000 binh sĩ, trong đó bao gồm hơn 600 lãnh chúa lớn nhỏ và hơn 5.000 kỵ binh tinh nhuệ. “Nắm đấm sắt của chúng ta”, Vua Mern ca ngợi. Bốn người con trai của ông hành quân bên cạnh ông, và cả 2 đứa cháu còn trẻ của ông làm hầu cận cho ông.

Hai vị vua không chần chừ lâu ở Goldengrove, một đội quân khổng lồ cỡ vậy cần phải hành quân, hoặc không nó sẽ ăn sạch cả một đất nước. Tất cả các đồng minh khởi hành cùng một lúc, hành quân về phía Bắc qua những đồng cỏ cao và những cánh đồng lúa mì vàng.

Được cố vấn thông báo về đội quân đang tiến tới ở doanh trại của ông bên cạnh Mắt thần, Aegon cũng tập hợp đội quân của chính mình và chủ động đối đầu với những kẻ thù mới của ông. Ông chỉ huy một đội quân chỉ bằng một phần năm với hai vị vua kia, và phần lớn sức mạnh của ông là từ những người trung thành với các lãnh chủa vùng sông, những kẻ mà lòng trung thành với Gia tộc Targaryen là chưa hề dài lâu và chưa hề được thử thách. Tuy nhiên, với một lực lượng nhỏ hơn, Aegon có thể hành quân nhanh hơn nhiều so với những kẻ thù của mình. Tại thị trấn Stoney Sept, cả hai nữ hoàng của ông cùng gia nhập với những con rồng của họ – Rhaenys từ Storm’s End, và Visenya từ Crackclaw Point, nơi nàng đã chấp nhận rất nhiều những lời thề trung thành từ các lãnh chúa quanh vùng. Ba người Targaryen cùng nhau quan sát từ trên bầu trời khi quân đội của Aegon băng qua vùng thượng lưu của Blackwater Rush và tiến về phía Nam.

Hai đội quân hành quân cùng nhau giữa những cánh đồng rộng lớn, trống trải phía Nam của Blackwater, nơi mà con đường Goldroad từng chạy qua. Hai vị vua đã rất hân hoan khi nghe những quân trinh sát về thông báo lại số lượng và nguồn lực của quân đội Targaryen. Có vẻ như, họ có quân đội đông gấp năm lần Aegon, và sự khác biệt về các lãnh chúa và kỵ sĩ thậm chí còn lớn hơn nữa. Và vùng đất thì rộng và trống trải, cỏ khô và lúa mì trải dài đến hút tầm mắt, quá lý tưởng cho những con ngựa chiến. Aegon Targaryen không có những điểm cao, như Orys Baratheon đã từng có ở trận Cơn Bão Cuối Cùng, và mặt đất thì rắn chắc, không hề lầy lội. Và họ cũng không hề bị rắc rối từ những cơn mưa. Bầu trời không hề có mây, dù là khá lộng gió. Có vẻ như là sẽ không thể có mưa trong ít nhất 2 tuần tới.

Vua Mern đã mang số quân đến trận chiến gấp rưỡi quân của Vua Loren, do đó ông được vinh dự chỉ huy đội quân trung tâm. Con trai và cũng là người thừa kế của ông, Edmund, được giao chỉ huy đội tiên phong. Vua Loren và các kỵ sĩ của mình lập đội hình phía bên phải, Lãnh chúa Oakheart bên trái. Với việc chẳng có chướng ngại vật tự nhiên nào che chắn cho quân đội Targaryen, hai vị vua dự định sẽ quét qua Aegon từ cả hai cánh, rồi sau đó đánh vòng lại từ phía sau, trong khi “Nắm đấm sắt” của họ, một cái nêm khổng lồ với những lãnh chúa và hiệp sỹ mặc giáp, đập nát khu vực trung tâm của quân Aegon.

Aegon trang bị cho đội quân của mình thương và giáo, với cung thủ và lính nỏ ngay phía sau và kỵ binh ở cả hai cánh. Ông giao quyền chỉ huy lực lượng của mình cho Jon Mooton, Lãnh chúa vùng Maidenpool, một trong số những kẻ thù đầu tiên đụng phải ông. Bản thân vị vua dự định sẽ bay trên bầu trời, bên cạnh hai nữ hoàng của mình. Aegon cũng đã nhận ra rằng trời sẽ không mưa, cỏ khô và lúa mì bao phủ những đạo quân rất cao, nặng hạt…. và rất khô.

Quân đội Targaryen đợi cho tới khi hai vị vua thổi những chiếc kèn lệnh và bắt đầu tiến lên bên dưới một biển cờ hiệu. Đích thân vua Mern chỉ huy ở trung tâm trên con ngựa giống màu vàng của mình, với con trai ông Gawen bên cạnh, cầm cờ hiệu của mình, một bàn tay màu xanh khổng lồ trên nền trắng. Gầm thét và la hét, thúc giục bởi những tiếng kèn hiệu và trống trận, những người Nhà Garden và Lannister lao qua một cơn bão những mũi tên thẳng tới kẻ thù của họ, cuốn phăng những lính giáo Targaryen, phá tan đội hình của họ. Nhưng cùng lúc đó, Aegon và những chị em của ông đang ở trên bầu trời.

Aegon bay phía trên đội hình của quân địch, trên lưng Balerion, qua một cơn mưa những mũi thương, đá và tên, nhào xuống liên tục để tắm kẻ địch của ông trong lửa. Rhaenys và Visenya cũng thiêu đốt từ sau lưng kẻ thù và ngược hướng gió. Những bụi cỏ khô và lúa mì bắt lửa cùng lúc. Cơn gió thổi ngọn lửa và hất khói vào mặt hàng ngũ quân đội của hai vị vua. Hơi nóng từ ngọn lửa ngay lập tức khiến đội hình của họ trở nên hoảng loạn, và khi khói trở nên dày đặc, ngựa và kỵ sĩ gần như là bị mù. Đội hình của họ bắt đầu tan vỡ khi những bức tường lửa dựng lên từ khắp các phía. Binh lính của Lãnh chúa Mooton an toàn ngược gió khỏi vụ cháy kinh hoàng, chờ đợi với cung tên và thương và bất lực trước trận cháy và những binh lính bị thiêu đốt và hoảng loạn trong đám lửa.

Cánh Đồng Cháy, sau đó trận đánh này đã được đặt tên như vậy

Hơn 4.000 binh lính chết trong ngọn lửa. 1.000 người khác chết bởi kiếm, tên và thương. Hàng chục nghìn lính bị thiêu đốt, một số bị nặng tới mức họ vẫn còn bị ám ảnh bởi lửa. Vua Mern Đệ Cửu cũng trong số những kẻ đã hy sinh, cùng với những đứa con trai, cháu trai, anh em, cháu họ, và những thành viên khác của dòng tộc. Một đứa cháu trai sống sót được ba ngày. Khi anh ta chết bởi những vết bỏng, Gia tộc Gardener cũng tuyệt tự cùng với anh ta. Vua Lorren vùng Rock sống sót, phi ngựa qua những bức tường lửa và khói tới được chỗ an toàn khi ông ta chứng kiến phe mình thua cuộc.

Quân Targaryen tổn thất không tới 100 người. Nữ hoàng Visenya bị một mũi tên bắn trúng vai nhưng hồi phục rất nhanh sau đó. Và những con rồng của họ ăn ngập miệng những xác chết, Aegon ra lệnh tất cả gươm của kẻ thua cuộc được tập hợp lại và chuyển về phía hạ lưu.

Loren Lannister bị bắt vào ngày hôm sau. Vua của vùng Rock đặt kiếm và vương miện của mình dưới chân Aegon, quỳ gối, và tỏ lòng tôn kính. Và Aegon, giữ lời hứa của mình, nâng kẻ thù bại trận của mình đứng dậy, và thừa nhận những đất đai và lãnh địa của ông ta, phong cho ông ta là Lãnh chúa của Casterly Rock và Hộ Thần Phương Tây. Các chư hầu của Lãnh chúa Loren cũng tiếp nối theo gương ông, và tiếp sau đó là rất nhiều những lãnh chúa vùng Reach, những kẻ sống sót sau ngọn lửa rồng.

Tuy vậy, cuộc chinh phục phía Tây vẫn chưa hoàn thành, nên Vua Aegon chia tay với những chị em của mình và hành quân tới Highgarden, hy vọng bảo toàn sự đầu hàng của nó, vì một số kẻ cơ hội có thể sẽ chiếm nó cho riêng mình. Ông thấy tòa lâu đài đã thuộc quyền sở hữu của người quản gia, Harlan Tyrell, tổ tiên của ông ta đã phục vụ Gia tộc Gardener trong nhiều thế kỷ. Tyrell đầu hàng và giao nộp tòa lâu đài mà không kháng cự và hứa ủng hộ vị vua chinh phục. Để ban thưởng, Vua Aegon ban cho ông ta Highgarden và tất cả những thuộc địa của nó, phong cho ông ta làm Hộ Thần Phương Nam và Lãnh Chúa Tối Cao của vùng Mander, và trao cho ông ta quyền cai quản toàn bộ các chư hầu cũ trước đây của Gia tộc Gardener.

Dự định của vua Aegon ban đầu là tiếp tục cuộc hành quân về phía Nam và yêu cầu câu trả lời của Oldtown, vùng Arbor, và xứ Dorne, nhưng trong khi ở Highgarden, tin tức về một mối hiểm họa mới đến tai ông. Torrhen Stark, Vua Phương Bắc, đã vượt qua vùng Neck và tới vùng riverland, dẫn theo một đội quân 30.000 lính phương Bắc hung dữ. Aegon ngay lập tức khởi hành lên phương Bắc để gặp ông ta, dẫn đầu đoàn quân của mình trên đôi cánh của Balerion, Nỗi Kinh Hoàng Đen. Ông cũng gửi tin tới cho những chị em của mình, và tới tất cả những lãnh chúa và hiệp sĩ đã quỳ gối trước ông sau trận Harrenhal và Cánh Đồng Cháy.

Khi Torrhen Stark tới vùng bờ sông Trident, ông ta thấy một đội quân gấp rưỡi đội quân của mình đang đợi sẵn ở phía Nam dòng sông. Những lãnh chúa vùng sông, binh lính vùng westerland, stormland, binh lính xứ Reach… tất cả đều có mặt. Và phía trên doanh trại của họ là Balerion, Meraxes và Vhagar vờn quanh bầu trời tạo thành một vòng tròn rộng chưa từng có.

Quân trinh thám của Torrhen đã chứng kiến tàn tích của Harrenhal, ở đó những ngọn lửa đỏ vẫn âm ỉ cháy bên dưới đống đổ nát. Vua Phương Bắc cũng đã nghe rất nhiều tin tức về trận Cánh Đồng Cháy. Ông biết rằng số phận tương tự đang chờ đợi ông nếu ông cố vượt qua dòng sông. Một số những lãnh chúa chư hầu của ông thúc dục ông tấn công, khẳng định rằng các vị thần phương Bắc sẽ giúp sức. Một số khác thì thúc giục ông rút lui về Moat Cailin và phòng thủ ở đó trên đất phương Bắc. Vị em trai con hoang của nhà vua Brandon Snow đề nghị mình sẽ vượt dòng sông một mình trong đêm để ám sát lũ rồng khi chúng đang ngủ.

Vua Torrhen đã phái Brandon Snow vượt sông. Nhưng ông ta đi cùng với 3 học sĩ, không phải để giết, mà để điều tra. Tin tức bay về suốt cả đêm. Sáng hôm sau, Vua Torrhen đích thân vượt sông. Ở đó, trên bờ Nam của dòng Trident, ông quỳ xuống, đặt vương miện cổ xưa của Các Vị Vua Mùa Đông dưới chân Aegon, và thề trung thành. Ông đứng lên với danh nghĩa Lãnh Chúa của Winterfell và Hộ Thần Phương Bắc, không còn là vua nữa. Từ ngày đó đến nay, Torrhen Stark được nhớ đến với cái tên Vua Quỳ… nhưng không người phương Bắc nào đã phải bỏ những bộ xương cháy khét của mình lại bên cạnh dòng sông Trident, và những lưỡi gươm Aegon thu thập được từ Lãnh chúa Stark và những chư hầu của ông không bị vặn xoắn, không bị nóng chảy hay bị bẻ cong.

Sự quy phục của Torrhen Stark, Vua Quỳ

Và giờ đây, một lần nữa Aegon và các nữ hoàng của mình tách nhau ra. Aegon chuyển hướng xuống phía Nam một lần nữa, hành quân đến Oldtown, trong khi hai người chị em của ông cưỡi những con rồng của họ- Visenya lần thứ hai tới xứ Vale của Gia tộc Arryn, còn Rhaenys tới Sunspear và vùng sa mạc của xứ Dorne.

Sharra Arryn đã củng cố thêm sức mạnh phòng thủ của Gulltown, phái một lực lượng hùng mạnh đến Cổng Máu, và tăng gấp ba lực lượng phòng thủ ở Stone, Snow, và Sky, những lâu đài canh giữ con đường tiến tới Eyrie. Tất cả những trạm phòng thủ này đều trở nên vô nghĩa với Visenya Targaryen, cưỡi trên đôi cánh cứng như da của Vhagar bay qua tất cả và đáp xuống ngay sân sau của Eyrie. Khi nhiếp chính của xứ Vale chạy ra đối mặt với nàng, cùng với 1 tá vệ sĩ theo sau, bà ta đã thấy Ronnel Arryn ngồi trên đầu gối Visenya, chăm chú nhìn vào con rồng, sững sờ vì thích thú. “Mẹ ơi, con có thể bay cùng với quý cô này không?” Vị vua trẻ hỏi. Không có sự đe dọa nào, không có những lời giận dữ qua lại. Hai nữ hoàng mỉm cười với nhau và trao nhau những lời lẽ nhã nhặn. Sau đó Lady Sharra giao ra ba vương miện (một vương miện nhiếp chính của chính bà, một vương miện nhỏ của con trai bà, và Vương Miện Đại Bàng của vùng núi và xứ Vale mà các vị vua của Gia tộc Arryn đã đội suốt hàng ngàn năm qua) và dâng chúng cho Nữ hoàng Visenya, cùng với những thanh kiếm của quân đội của mình. Và sau đó người ta kể lại rằng vị vua nhỏ đã được bay ba vòng quanh vùng Giant’s Lance và hạ cánh với tư cách một lãnh chúa nhỏ. Và đó là cách mà Visenya Targaryen mang xứ Vale của Gia tộc Arryn về với đế quốc của người anh trai mình.

Rhaenys Targaryen thì không có được một cuộc chinh phục dễ dàng như vậy. Một lực lượng lính giáo xứ Dorne canh giữ Princes’s Pass (Thung lũng các hoàng tử), cánh cổng đi qua dãy Red Mountains, nhưng Rhaenys không giao chiến với họ. Nàng bay qua thung lũng, bay bên trên sa mạc đỏ và sa mạc trắng và hạ xuống Vaith để yêu cầu câu trả lời, chỉ để thấy lâu đài trống không và bị bỏ hoang. Trong thị trấn giữa những bức tường, chỉ còn phụ nữ, trẻ em và người già ở lại. Khi được hỏi rằng những lãnh chúa của họ đã đi đâu, họ chỉ nói: “Đi rồi”. Rhaenys bay dọc theo những con sông xuôi dòng tới Godsgrace, nơi cư ngụ của Gia tộc Allyrion, nhưng nơi đây cũng bị bỏ hoang hoàn toàn. Nàng lại bay tiếp. Nơi dòng sông Greenblood đổ ra biển, Rhaenys hạ xuống Planky Town, nơi hàng trăm bè ngang, thuyền đánh cá, sà lan, nhà thuyền, và tàu lớn neo đậu dưới ánh mặt trời, nhưng cũng chỉ có một ít phụ nữ già và trẻ nhỏ đứng ngước lên Meraxes lượn vòng phía trên.

Cuộc gặp gỡ giữa Meria Martell và Rhaenys Targaryen

Cuối cùng, chuyến bay của Nữ hoàng đưa nàng đến Sunspear, nơi cư ngụ cổ xưa của gia tộc Martell, nơi đây nàng tìm thấy Công chúa xứ Dorne đang ngồi đợi sẵn trong tòa lâu đài bỏ hoang. Meria Martell đã 80 tuổi, các học sĩ kể lại như vậy, và đã cai trị người xứ Dorne trong 60 năm. Bà ta vô cùng béo, mù lòa, và đã hói gần hết, da bà ta vàng ệch và chảy xệ. Argilac Kiêu Ngạo đã từng gọi bà ta là “Con Cóc Vàng xứ Dorne”, nhưng tuổi tác hay là sự mù lòa cũng không hề làm lu mờ đi trí tuệ của bà.

“Ta sẽ không đấu với cô, Công Chúa Meria nói với Rhaenys, “nhưng ta cũng không quỳ trước cô. Xứ Dorne không có vua. Nói với anh trai của người như vậy.”

“Ta sẽ nói, “Rhaenys đáp lời, “nhưng chúng ta sẽ quay lại, Công chúa ạ, và lần tới chúng ta sẽ mang lửa và máu tới.”

“Đó là gia ngôn của các người,” Công chúa Meria nói, “Còn của chúng ta là Không Cúi Đầu, Không Quỳ Gối, Không Gục Ngã (Unbowed, Unbent, Unbroken). Các người có thể thiêu chúng ta, quý cô à… nhưng các người không thể bắt chúng ta quỳ gối, hay bắt chúng ta cúi đầu, hay bắt chúng ta gục ngã. Đây là Dorne. Các người không được chào đón ở đây. Quay về đi khi ngươi còn có thể.”

Và đó là cách mà hai nữ hoàng chia tay, và xứ Dorne vẫn chưa bị chinh phục.

Ở phía Tây, Aegon Targaryen gặp một sự tiếp đón nồng ấm hơn. Thành phố vĩ đại nhất toàn cõi Westeros, Oldtown được bao quanh bởi những bức tường khổng lồ và được cai trị bởi Những người Hightower của vùng Hightower, những gia tộc lâu đời nhất, giàu có nhất và cao quý nhất của vùng Reach. Oldtown cũng là trung tâm của Tín Ngưỡng. Cư ngụ ở đây là các Tu Sĩ TỐi Cao, Cha Của Đức Tin, tiếng nói của các vị tân thần trên thế giới, người yêu cầu sự tuân lời của hàng triệu người sùng đạo trên khắp đế quốc (ngoại trừ phương Bắc, nơi mà các vị cổ thần vẫn còn được thờ phụng), và Những lưỡi đao của Faith Militant, hội chiến binh mà những người dân đen gọi là Những Vì Sao và Những Lưỡi Kiếm.

Nhưng khi Aegon Targaryen và quân đội của mình đến Oldtown, họ thấy cửa thành rộng mở, và Lãnh chúa Hightower chờ đợi để đưa ra lời hồi đáp. Dù sao thì, ngay khi tin tức về chuyến viếng thăm của Aegon tới Oldtown, Tu Sĩ Tối Cao đã nhốt mình trong Starry Sept trong bảy ngày bảy đêm, tìm kiếm lời chỉ dẫn từ các vị thần. Ông ta không dùng bất cứ thực phẩm gì ngoại trừ bánh mỳ và nước, người ta kể lại vậy, và dành hết thời gian của mình để cầu nguyện, di chuyển từ đài tế này đến đài tế khác. Và đến ngày thứ bảy, Thần Bà Lão (The Crone) đã thắp sáng cây đèn vàng của bà để chỉ cho ông con đường phía trước. Nếu Oldtown đứng lên chống lại Aegon Chúa Rồng, Vị Thần Linh Cao Quý nói, thành phố chắc chắn sẽ bị thiêu rụi, và cả Hightower và tòa Citadel và cả Starry Sept sẽ bị hủy diệt.

Manfred Hightower, Lãnh chúa của Oldtown, là một lãnh chúa cẩn thận và sùng đạo. Một trong những người con trai của ông phục vụ trong hội Những Đứa Con Của Thần Chiến Binh, và một đứa khác thì vừa mới tuyên thệ để trở thành một tu sĩ. Khi Tu Sĩ Tối Cao nói với ông về viễn cảnh đã được ban cho ông bởi Thần Bà Lão, Lãnh chúa Hightower đã xác định rằng ông sẽ không đối mặt với Nhà Chinh Phục bằng quân đội. Đó là lí do mà không ai từ thành Oldtown đã bị thiêu ở Cánh Đồng Cháy, dù cho gia tộc Hightower là chư hầu của gia tộc Gardener vùng Highgarden. Và đó cũng là lí do mà Lãnh chúa Manfred đã cưỡi ngựa ra trước chào đón Aegon Chúa Rồng khi ông ta đến, và để giao nộp thanh kiếm của mình, thành phố của mình, và thề trung thành. (Một số người nói rằng Lãnh chúa Hightower còn dâng tặng cả người con gái của mình, nhưng Aegon đã lịch sự từ chối, lo ngại điều đó có thể xúc phạm đến những nữ hoàng của ông).

Ba ngày sau, tại Sterry Sept, đích thân Đức Thánh Tối Cao xức dầu cho Aegon với bảy loại dầu, đặt vương miện lên đầu ông, và tuyên bố ông là Aegon của gia tộc Targaryen, Đệ Nhất, Vua của người Andals, người Rhoyne, và First Men, Lãnh Chúa Của Bảy Vương Quốc, và Người Bảo Vệ Đế Chế. (“Bảy Vương Quốc” chỉ là một cách nói tượng trưng, dù Dorne chưa hề thừa nhận. Và sau này cũng không, hơn một thế kỷ sau vẫn không thừa nhận).

Chỉ có một số ít lãnh chúa có mặt vào ngày lễ đăng quang đầu tiên của Aegon tại cửa sông Blackwater, nhưng hàng trăm lãnh chúa đã chứng kiến ở lần thứ 2, và hàng chục nghìn người hô vang tên ông sau đó trên những con phố ở Oldtown khi ông diễu hành qua thành phố trên lưng Balerion. Giữa những người đó tại lễ đăng quang lần thứ hai của Aegon có cả những học sĩ và đại học sĩ của tòa Citadel. Có lẽ cũng vì lí do này, mà lễ đăng quang này, chứ không phải là lễ đăng quang ở Aegonfort hay là ngày mà Aegon hạ xuống Westeros, được ấn định là ngày bắt đầu của kỷ nguyên Aegon.

Và đó là cách mà Bảy Vương Quốc của Westeros thống nhất thành một đế chế vĩ đại, dưới ý chí của Aegon Chinh phạt và những người chị em của ông.

Ngai Sắt của Westeros

Rất nhiều người đã nghĩ Aegon sẽ chọn Oldtown làm nơi cư ngụ sau khi cuộc chiến kết thúc, trong khi nhiều người khác nghĩ ông sẽ cai trị tại Dragonstone, pháo đài trên hòn đảo cổ xưa của gia tộc Targaryen. Nhà vua làm tất cả mọi người bất ngờ khi tuyên bố ý định của mình thiết lập nơi ở của mình tại một thị trấn mới được dựng lên phía dưới ba ngọn đồi ở vùng cửa sông Blackwater Rush, nơi mà ông và những người chị em của mình lần đầu đặt chân lên đất Westeros. King’s Landing, thị trấn mới này được gọi với cái tên như vậy. Từ đó, Aegon Chúa Rồng cai trị đế chế của mình, ngự trên một chiếc ngai khổng lồ bằng sắt được làm từ những lưỡi gươm bị nung chảy, xoắn vặn, dập nát và bị gãy của tất cả những kẻ thù của ông, một cái ngai đầy hiểm nguy mà rất nhanh chóng được cả thế giới biết đến với cái tên Ngai Sắt của Westeros.

2. Aegon Đệ nhất

ua Aegon, Đệ Nhất, có thể là đã chinh phục được Bảy Vương Quốc ở tuổi 27, nhưng giờ ông đối mặt với thách thức khổng lồ của việc phải cai trị đế chế mới định hình này của mình. Những vương quốc đầy cảnh giác này rất hiếm khi hòa bình với nhau hay để cho biên giới của nhau được yên ổn, và việc gắn kết chúng dưới một luật lệ duy nhất đòi hỏi một người thực sự xứng đáng. Nên thật là may mắn cho đế quốc rằng Aegon chính là người đó – một người có tầm nhìn và có thừa sự cứng rắn. Và dù cho tầm nhìn về một Westeros thống nhất của ông khó hiện thực hóa hơn nhiều so với ông nghĩ, chưa kể là phải trả một cái giá đắt hơn nhiều, nhưng đó là một tầm nhìn đã định hình nên lịch sử của hàng trăm năm tiếp theo.

Chính Aegon là người đã nhận thấy một thành phố hoàng gia vĩ đại có thể cạnh tranh và vượt qua Lannisport và Oldtown sẽ mọc lên xung quanh pháo đài Aegonfort hoang sơ của mình. Và mặc dù vẻ ngoài King’s Landing là một nơi đông đúc, sình lầy và hôi thối, ở nơi đây cũng rất náo nhiệt. Một điện thờ tạm thời được dựng lên phía ngoài vịnh Blackwater để phục vụ dân thường, và ngay sau đó một điện thờ sang trọng hơn được dựng lên tại Đồi Visenya bằng tiền gửi tới từ High Septon. (Sau này được sát nhập với Điện Thờ Tưởng Nhớ trên Đồi Rhaenys để tưởng nhớ nữ hoàng này). Nơi mà từ một thời chỉ toàn thấy tàu đánh cá, giờ đây tàu lớn và tàu chở hàng đổ về từ Oldtown, Lannisport, các Thành Phố Tự Do, và thậm chí là từ Quần Đảo Mùa Hè bắt đầu xuất hiện theo dòng chảy buôn bán từ Duskendell và Maidenpool tới King’s Landing. Bản thân pháo đài Aegonfort cũng ngày càng được mở rộng hơn, vươn ra từ những ranh giới ban đầu của nó và bao phủ thêm nhiều Ngọn Đồi Cao của Aegon, và một pháo đài bằng gỗ mới được dựng lên, những bức tường của nó cao 50 feet. Nó đứng đó cho tới năm 35 AC, khi Aegon phá bỏ nó để xây dựng Red Keep, một tòa lâu đài xứng đáng với gia tộc Targaryen và những người thừa kế của họ.

Căn cứ theo lịch sử ghi lại bởi Đại học sĩ Gyldain, Aegon được khuyên rằng giao cho Visenya chỉ huy việc xây dựng Red Keep để ông không phải chịu đựng sự có mặt của bà ở Dragonstone. Trong những năm sau đó, mối quan hệ giữa họ – vốn dĩ đã không hề nồng ấm ngay từ đầu – càng ngày càng trở nên xa cách.

Tới năm 10 AC, King’s Landing đã trở thành một thành phố thực sự, và đến năm 25 AC nó đã vượt qua White Harbor và Gulltown để trở thành thành phố lớn thứ 3 đế quốc. Và phần lớn thời gian này, nó là một thành phố không có tường thành. Có lẽ do Aegon và những người chị em của ông nghĩ rằng không kẻ nào dám tấn công một thành phố có rồng cả, nhưng đến năm 19 AC, có tin tức về một hạm đội cướp biển đã cướp bóc Tall Trees Town ở Quần Đảo Mùa Hè, cướp hàng nghìn người làm nô lệ và một lượng lớn của cải. Bị rắc rối từ điều này – và nhận ra rằng mình và Visenya không phải lúc nào cũng ở King’s Landing- Aegon cuối cùng cũng ra lệnh xây những bức tường. Đại học sĩ Gawen và Cánh tay phải, Ser Osmun Strong, được giao chỉ huy kế hoạch này. Aegon hạ lệnh rằng phải có đủ diện tích để cả thành phố có thể phát triển bên trong những bức tường, và phải có 7 tòa tháp phòng thủ 7 cánh cổng vào thành phố, để vinh danh Thất Diện Thần. Việc xây dựng được bắt đầu vào năm sau đó, và được hoàn thành vào năm 26 AC.

Khi thành phố và sự phồn thịnh của nó lớn dần, đế quốc cũng lớn mạnh dần lên. Điều này một phần cũng do tầm ảnh hưởng của Nhà Chinh Phục lên các chư hầu và cả những người dân thường. Thêm nữa, ông thường xuyên được trợ giúp bởi Nữ hoàng Rhaenys (trong khi nàng còn sống), người luôn nhận được sự quan tâm đặc biệt từ dân chúng. Nàng giống như là người bảo trợ cho những ca sĩ và nhạc công, những điều mà chị gái nàng, Nữ hoàng Visenya cho là chuyện vớ vẩn, nhưng chính những ca sĩ này đã hát những bài hát ca ngợi gia tộc Targaryen và lan truyền chúng khắp đế quốc. Và những bài hát này chứa đựng đầy những sự hoang đường phi lý khiến cho Aegon và các chị em của ông dường như đều được quyền quý hơn, nữ hoàng không hề hối hận về điều này… cho dù các học sĩ thì có thể.

Nữ hoàng cũng rất nỗ lực gắn kết đế quốc bằng các cuộc hôn nhân do nàng thu xếp giữa các gia tộc xa xôi. Cũng chính vì điều này, cái chết của Rhaenys ở Dorne vào năm 10 AC, và cơn phẫn nộ theo sau điều đó, đã làm rung chuyển cả đế quốc, những người vô cùng yêu mến vị nữ hoàng xinh đẹp và nhân hậu của họ.

Tuy nhiên, dù cho đế quốc tràn ngập những vinh quang, Cuộc Chiến Xứ Dorne lần thứ nhất đóng vai trò như là một thất bại lớn của Aegon. Cuộc Chiến Xứ Dorne lần thứ nhất nổ ra vào khoảng năm 4 AC, và kết thúc vào năm 13 AC sau nhiều năm bi kịch và đẫm máu. Rất nhiều trong số đó là nạn nhân của cuộc chiến. Cái chết của Rhaenys, những năm của thời kỳ Cơn Thịnh Nộ Của Rồng, những lãnh chúa bị ám sát, những sát thủ tiềm tàng ở chính King’s Landing và cả Red Keep, đó là cả một thời kỳ đen tối.

Nhưng bên cạnh những bị kịch đó cũng đã sinh ra một tổ chức vô cùng vinh quang: Những người huynh đệ ăn thề của Đội Vệ Vương. Khi Aegon và Visenya treo thưởng cho cái đầu của những lãnh chúa xứ Dorne, rất nhiều người đã bỏ mạng, và để trả đũa, người xứ Dorne cũng thuê những tên sát thủ và tụi sát nhân của riêng mình. Trong một sự kiện vào năm 10 AC, Aegon và Visenya đồng loạt bị tấn công trên những con phố ở King’s Landing, và nếu không nhờ có Visenya cùng thanh Dark Sister của mình, thì vua Aegon đã không sống sót nổi. Mặc dù vậy, nhà vua vẫn nghĩ rằng đội lính hộ vệ của mình là đủ để phòng thủ cho bản thân, Visenya đã thuyết phục ông điều ngược lại. (Lịch sử ghi nhận lại rằng, khi Aegon chỉ định những vệ sĩ của mình, Visenya rút thanh Dark Sister ra và cứa vào má họ trước khi họ kịp phản ứng. “Các vệ sĩ của ngài chậm chạp và lười biếng,” Visenya nói, và nhà vua buộc phải đồng ý.)

Buổi đầu hoang sơ của King’s Landing và Aegonfort

Chính Visenya, chứ không phải Aegon, mới là người định hình nên đội Vệ Vương. Bảy đấu sĩ tương ứng với các lãnh chúa của Bảy Vương Quốc, tất cả đều sẽ được sắc phong hiệp sỹ. Nàng tạo ra lời thề cho họ dựa trên lời thề của Hội Tuần Đêm, để họ sẽ từ bỏ mọi thứ ngoại trừ nghĩa vụ của họ với vua của mình. Và khi Aegon nói về việc tổ chức một giải đấu lớn để chọn ra đội Vệ Vương đầu tiên, Visenya đã ngay lập tức khuyên can ông, nàng nói rằng ngài cần nhiều hơn là kỹ năng chiến đấu đơn thuần để bảo vệ mình, ngài còn cần đến một lòng trung thành không thể bị lung lay. Nhà vua đặt niềm tin vào Visenya trong việc lựa chọn những thành viên đầu tiên của đội Vệ Vương, và lịch sử đã chỉ ra rằng ông đã rất khôn ngoan khi làm vậy: hai người chết để bảo vệ ngài, và tất cả đều phục vụ vẻ vang tới hết đời họ. Cuốn The White Book có đề cập đến tên của họ, cũng như nó ghi lại tên và chiến công của tất cả những hiệp sỹ đã từng tuyên thệ: Ser Corlys Velaryon, Lord Commander đầu tiên, Ser Richard Roote, Ser Addison Hill, Đứa Con Hoang xứ Cornfield, Ser Gregor Goode và Ser Griffith Goode, hai anh em, Ser Humfrey the Mummer, và Ser Robin Darklyn, còn được gọi là Darkrobin, người đầu tiên trong số rất nhiều người thuộc dòng họ Robin mặc áo trắng.

“Luật Sáu”, giờ là một phần của luật thông thường, được ban hành bởi Rhaenys khi nàng ngồi trên Ngai Sắt trong lúc nhà vua đang đi công chuyện. Một lời khẩn cầu của một người anh có em gái bị đánh đến chết bởi chồng của cô ta sau khi anh ta bắt được vợ mình ngoại tình. Anh ta tự bào chữa cho mình bằng nhận định rằng một người đàn ông hoàn toàn có quyền trừng phạt và dạy dỗ vợ mình (điều này hoàn toàn đúng đắn, mặc dù ở Dorne thì cách thức là khác biệt) khi mà anh ta dùng cây gậy không hề to hơn ngón tay cái. Tuy nhiên, anh ta đã đánh cô ấy hàng trăm lần, theo lời kể của anh trai cô, và anh ta cũng không phủ nhận điều này. Sau khi thảo luận với các học sĩ và tu sĩ, Rhaenys tuyên bố rằng, trong khi các vị thần ràng buộc những người phụ nữ phải có nghĩa vụ với chồng của mình, và điều đó bao gồm cả việc bị đánh một cách hợp pháp, thì chỉ được phép đánh 6 cái – mỗi cái tượng trưng cho một trong Thất Diện Thần, trừ Thần Người Lạ đã chết. Vì lí do này, nàng tuyên bố, 94 cú đánh của người chồng là bất hợp pháp và cho phép người anh trai của cô vợ đánh trả người chồng đúng số cú đánh đó.

Sau khi sắc phong những thành viên hội đồng – những người mà trong thời Jaehaerys I đã lập nên hội đồng nhỏ cố vấn cho nhà vua từ đó đến nay- Aegon Nhà Chinh Phục thường giao phó việc quản trị đế quốc hàng ngày cho các chị em gái và những thành viên tin cậy trong hội đồng. Và thay vào đó, ông hành động để gắn kết đế quốc bằng tài trí của mình – để quy phục các chư hầu của mình, hoặc đe dọa họ khi cần thiết. Trong khoảng nửa năm, nhà vua bay qua lại giữa King’s Landing và Dragonstone, vì dù cho thành phố là nơi cư ngụ của hoàng gia, thì hòn đảo đầy mùi lưu huỳnh và đá cuội và muối biển này mới là nơi ông yêu mến nhất. Nhưng vào nửa năm còn lại, ông cống hiến mình cho những kế hoạch của hoàng gia. Ông du hành khắp vương quốc trong suốt phần đời còn lại của mình, cho tới chuyến du ngoạn cuối cùng của ông vào năm 33 AC, bày tỏ sự tôn trọng với Tu Sĩ Tối Cao ở Starry Sept mỗi khi ông ghé thăm Oldtown, làm khách của các lãnh chúa của các gia tộc cao quý (thậm chí là Winterfell, trong chuyến du hành cuối cùng đó), và cả những lãnh chúa, hiệp sỹ nhỏ và những quán rượu bình dân. Nhà vua mang theo mình cả một đoàn tàu hào nhoáng bất cứ nơi đâu ông đến, trong các cuộc hành trình, nguyên 1000 kỵ sĩ đi theo ông, và rất nhiều lãnh chúa và tiểu thư dưới quyền bên cạnh.

Ngài qua đời ở nơi ngài sinh ra, tại hòn đảo Dragonstone mà ngài hết mực yêu mến. Theo như các ghi chép, thì ông đang ở trong Căn Phòng Những Chiếc Bàn Ghi Chép, ghi chép lại câu chuyện về những cuộc chinh phục của 2 người cháu mình là Aegon và Viserys, khi ông bỗng dưng nghẹn lời và đổ gục xuống. Đó là một cơn trúng phong, các học giả nói vậy, và Chúa Rồng ra đi rất nhanh và thanh thản. Thi thể của ông được hỏa táng tại khoảnh sân của tòa thành Dragonstone, theo đúng phong tục của gia tộc Targaryen và trước đó là người Valyria. Aenys, hoàng tử của Dragonstone và người thừa kế Ngai Sắt, đang ở Highgarden khi ông nghe tin về cái chết của cha mình và lập tức bay về trên lưng rồng để tiếp nhận vương miện. Nhưng tất cả những người từng theo Aegon Chinh phạt trên Ngai Sắt đều cảm thấy đế quốc đã trở nên thiếu trách nhiệm hơn trong việc cai trị.

3. Aenys Đệ nhất

Khi Aegon Rồng qua đời ở tuổi 64, triều đại của ông ta đã không bị bất cứ ai chống đối ngoài những người xứ Dorne. Ông đã cai trị một cách khôn ngoan: thể hiện tốt bản thân trong suốt các chuyến tuần du hoàng gia của mình, thể hiện sự tôn trọng đối với những High Septons, thưởng cho những người phục vụ tốt và giúp đỡ những ai cần sự giúp đỡ. Tuy nhiên, ẩn bên dưới bề mặt chế độ cai trị phần lớn là yên bình này là một “cái vạc” đầy ấp những bất đồng. Trong thâm tâm những thuộc địa của ông, bọn họ vẫn còn nhớ về những ngày xưa, khi những gia tộc lớn cai trị trên chính mảnh đất của mình với quyền độc lập mà không ai dám tranh cãi. Những người khác thì muốn báo thù cho những người thân yêu đã bị giết trong các cuộc chiến. Và những người khác nữa coi người Targaryens là những điều ghê tởm: anh em kết hôn với chị em, khi những mối quan hệ loạn luân của họ tạo ra những đứa bé thừa kế đáng khinh bỉ. Sức mạnh của Aegon và các chị em gái của ông ta – và cả những con rồng – đã đủ để khuất phục những người chống lại họ, nhưng điều tương tự có thể sẽ không xảy đến với những người thừa kế của họ.

Đó là Aenys, con trai máu mủ đầu tiên của Aegon với tình yêu của ông, Rheanys, Aenys đã ngồi lên ngai vào năm 37AC lúc 30 tuổi. Ông đã được đội vương miện với nghi lễ được tổ chức hoành tráng tại Tháp đỏ khi nó đang trong quá trình xây dựng, vương miện của ông được làm bằng vàng và công phu hơn chiếc vòng tròn làm từ sắt Valyria mà cha ông đã đội.

Nhưng mặc dù cha và em trai của ông ta, Maegor (là con của Visenya), khi sinh ra đều là những chiến binh, Aenys thì lại không như vậy. Ông ta lúc mới sinh là một đứa bé yếu đuối và ốm yếu và cứ như vậy trong suốt những năm đầu đời. Có rất nhiều tin đồn rằng, đây không phải là con trai thực sự của Aegon Chinh phạt, người đã từng là một chiến binh mà không ai có thể sánh bằng. Sự thật là, ai cũng biết rằng Nữ hoàng Rhaenys thích thú với những ca sĩ đẹp trai và những diễn viên kịch câm dí dỏm; có lẽ một trong số họ có thể là cha đứa trẻ. Nhưng những tin đồn đã nhanh chóng phai đi và cuối cùng không còn nữa khi đứa trẻ ốm yếu được trao cho một con rồng vừa mới nở tên là Quicksilver. Và khi con rồng đó lớn lên, thì Aenys cũng như vậy.

Vua Aenys Đệ nhất trên Ngai sắt

Thế nhưng, Aenys vẫn là một người mơ mộng, có sự hứng thú nhất thời về thuật giả kim, người bảo trợ cho các ca sĩ, diễn viên kịch câm và những tên hề. Hơn nữa, ông ta có một sự khao khát to lớn mong cầu sự chấp thuận, và điều này khiến ông ta phải hòa đồng và hay ngần ngại trước những quyết định của mình vì sợ làm thất vọng bên này hay bên kia. Và điều này là nguyên nhân chính yếu nhất hủy hoại triều đại của ông ta và đưa triều đại của ông đến một kết thúc sớm và đáng hổ thẹn.

Sau cái chết của Người chinh phạt, không quá lâu để những thách thức đối với quyền cai trị của người Targaryen trỗi dậy. Người đầu tiên trong số này là tên cướp và là kẻ ngoài vòng pháp luật tên là Harren Đỏ, người tự xưng là cháu nội của Harren Đen. Với sự giúp đỡ của một người hầu trong lâu đài, Harren Đỏ đã chiếm giữ cả Harrenhal và người cai trị hiện tại của nó, lãnh chúa Gargon (được ghi nhớ với cái tên Gargon Khách vì phong tục tham dự mọi đám cưới trong vùng đất của ông ta để thực hiện quyền chính đáng của mình vào Đêm đầu tiên). Lãnh chúa Gargon được đưa vào khu rừng thiêng của lâu đài và để đó chảy máu cho tới chết trong khi Harren Đỏ tự xưng là Lãnh chúa của Harrenhal và Vua của những con sông.

Tất cả sự kiện này diễn ra khi vị vua đang làm khách tại Riverrun, vùng đất nhà Tully cai quản. Nhưng ngay khi Aenys và Lãnh chúa Tully di chuyển đến Harrenhal để giải quyết mối đe dọa này thì họ phát hiện nơi đây trống không, những người trung thành với Gargon thì bị giết chết và Harren Đỏ cùng những kẻ theo hắn quay trở lại là những tên cướp.

Ngày càng nhiều những cuộc bạo loạn sớm xuất hiện ở Vale và Quần đảo Sắt, trong khi một người Dorne tự xưng là Vua Kền kền đã tập hợp hàng ngàn người đi theo để chống lại người Targaryens. Học giả tối cao Gawen đã viết rằng, nhà vua bị choáng bởi tin tức này, vì Aenys tự cho mình là người luôn yêu thương mọi người. Và một lần nữa nhà vua lại hành động thiếu quyết đoán: lúc đầu ra lệnh một đội quân chủ lực đi thuyền đến xứ Vale để đối phó với kẻ tiếm quyền Jonos Arryn, hắn đã giam cầm anh trai của mình, Lãnh chúa Ronnel, sau đó đột nhiên thu hồi mệnh lệnh vì sợ rằng Harren Đỏ và người của hắn có thể đột nhập vào King’s Landing. Thậm chí Nhà vua đã quyết tâm triệu tập một Đại Hội đồng để thảo luận về cách giải quyết những vấn đề này. May mắn thay cho vương quốc, những người khác đã hành động một cách quyết đoán và nhanh chóng hơn.

Lãnh chúa Royce của Runestone đã tập trung lực lượng quét sạch những cuộc phản loạn do Jonos Arryn chỉ huy, buộc hắn cùng những kẻ đi theo chỉ có thể nấp bên trong thành Eyrie – mặc dù điều này đã trực tiếp dẫn tới cái chết của Lãnh chúa Ronnel đang bị nhốt trong lao ngục khi Jonos sát hại ông bằng cách ném xuống Cổng Mặt trăng. Thế nhưng Eyrie cũng chứng tỏ không phải là một nơi ẩn náu an toàn khi Hoàng tử Maegor xuất hiện trên lưng của con rồng Balerion, Nỗi kinh hoàng đen – con rồng mà ông đã luôn thèm khát và cuối cùng có thể xác nhận sở hữu nó sau khi cha ông mất. Jonos và những kẻ đi theo hắn tất cả đều bị treo cổ chết, dưới mệnh lệnh của Maegor. Trong khi đó, ở Đảo Sắt, kẻ đã tự nhận mình là Vua Lodos tái sinh đã bị xử tử một cách nhanh chóng bởi Lãnh chúa Goren Greyjoy, Goren sau đó đã gửi đầu của Lodos được ngâm trong nước biển đến cho Vua Aenys. Đổi lại, Aenys đã ban cho ông ta một đặc ân – một đặt ân mà Lãnh chúa Goren đã sử dụng để loại bỏ Thất diện thần ra khỏi tín ngưỡng của Đảo Sắt, và điều này khiến toàn bộ vương quốc chẳng cảm thấy vui vẻ gì.

Về phần Vua Kền kền, hầu hết người Martells đều phớt lờ cuộc nổi dậy nho nhỏ của hắn ta trong chính biên giới của họ. Mặc dù Công chúa Deria đảm bảo với Aenys rằng người Martells chỉ mong muốn hòa bình và đang làm những gì họ có thể để dập tắt cuộc nổi loạn, nhưng phần lớn giải quyết vấn đề này hầu hết là từ những lãnh chúa Marcher. Và lúc đầu, vị Vua Kền kền này dường như còn hơn đội quân của họ. Những chiến thắng đầu tiên của hắn đã dẫn đến sự ủng hộ dữ dội, cho đến khi những kẻ theo hắn lên tới khoảng ba mươi ngàn người. Chỉ đến khi hắn chia nhỏ đội quân hùng hậu này – vì nếu để như vậy sẽ thiếu nguồn lương thực và nước uống để nuôi sống họ và ngoài ra hắn tin rằng mỗi đội quân chia nhỏ đó có thể đánh bại bất kỳ kẻ thù nào chống lại – thì rắc rối của hắn bắt đầu. Bị chia nhỏ, bọn họ có thể bị đánh bại dần dần bởi Cánh tay Orys Baratheon trước đây và sức mạnh của những lãnh chúa Marcher, đặc biệt là Sam Tarly Hung dữ, người có thanh kiếm Heartsbane, với màu đỏ từ đuôi cho tới mũi kiếm được cho là do ông đã chém chết hàng tá những người xứ Dorne trong cuộc chiến Săn Kền kền, khi ông cùng đội quân của mình đuổi theo Vua kền kền được biết đến.

Cuộc nổi dậy đầu tiên này cũng là lần cuối cùng. Harren Đỏ, kẻ vẫn chưa bị bắt, cuối cùng đã bị phát hiện và bao vây bởi Cánh tay của Aenys, lãnh chúa Alyn Stokeworth. Trong trận chiến xảy ra sau đó, Harren đã giết chết Lãnh chúa Alyn, và kết quả là hắn chỉ bị giết bởi cận vệ của Lãnh chúa Alyn.

Với hòa bình được thiết lập lại, nhà vua cảm ơn các lãnh chúa và những cận vệ trung thành, những người đã ngăn chặn những cuộc nổi loạn và những kẻ thù của ngai sắt – và phần thưởng quan trọng nhất đã thuộc về em trai của ông, Hoàng tử Maegor, người mà Aenys đã sắc phong trờ thành Bàn tay của Vua mới. Dường như, vào thời điểm đó, đây là sự lựa chọn khôn ngoan nhất. Và cũng lựa chọn này đã gieo những hạt giống vào sự sụp đổ của triều đại Aenys.

Từ những ghi chép lịch sử của Archmaester Gyldayn rằng truyền thống giữa những người Targaryens luôn kết hôn cận huyết. Đám cưới anh trai cho em gái được cho là kết hôn lý tưởng. Còn nếu không thì một cô gái có thể cưới một người chú, anh em họ hoặc cháu trai; một cậu bé, anh em họ, cô, hoặc cháu gái. Tập tục này đã có ở thời Valyria cổ xưa, phổ biến trong số nhiều gia đình thời đó, đặc biệt là những người nuôi và cưỡi rồng. “Máu của rồng phải giữ thuần khiết” câu nói đó luôn trường tồn. Một số hoàng tử có ma thuật cũng lấy nhiều vợ khi họ thích, mặc dù điều này ít phổ biến hơn về phong tục hôn nhân cận huyết. Ở Valryia trước Thời kỳ tận thế, những người thông thái đã viết, một ngàn vị thần được tôn vinh, nhưng không có vị thần nào gây nên sự sợ hãi, vì thế rất ít người dám nói chống lại những phong tục này.Điều này không xảy ra ở Westeros, nơi sức mạnh của Thất diện thần luôn được tín ngưỡng. Loạn luân bị cho là tội lỗi ghê tởm, dù giữa cha và con gái, mẹ và con trai, hay anh chị em, và kết quả từ các mối quan hệ đó được coi là gớm ghiếc trước ánh mắt của những vị thần và con người. Với những nhận thức như thế, có thể thấy xung đột giữa Thất diện thần và Nhà Targaryen là không thể tránh khỏi.

Phong tục kết hôn giữa những thành viên trong gia đình đã tồn tại từ lâu đối với người Valyria, theo cách đó để giữ dòng máu hoàng gia tiếp nối. Thế nhưng đây không phải là một phong tục có từ lâu đời ở Westoros, và bị Thất diện thần xem là thứ kinh tởm. Vua rồng Aegon và những chị em của ông ta đã được chấp nhận mà không có bất kỳ “lời ra tiếng vào” nào, và không có vấn đề gì nảy sinh khi Hoàng tử Aenys kết hôn với Alyssa Velaryon năm 22 AC, con gái của người quản lý đội thuyền của nhà vua và là một thuyền trưởng cao quý; và cô ấy là một người Targaryen phía bên mẹ vì thế cô ấy chỉ là một anh em họ của Aenys. Thế nhưng, khi truyền thống này tiếp tục một lần nữa, thì vấn đề bắt đầu xảy ra.

Nữ hoàng Visenya đề nghị Maegor kết hôn với đứa con đầu lòng của Aenys, Rhaena, nhưng Đại tư tế đã phản đối mạnh mẽ, và Maegor đã kết hôn với người cháu gái của chính Đại tư tế này, Tiểu thư Ceryse của Nhà Hightower. Nhưng cuộc hôn nhân của họ không thể cho ra một đứa con nào, trong khi hôn nhân của Aenys lại “đâm hoa kết trái” nhiều hơn, Rhaena sinh sau người con trai và người thừa kế của Aenys, Aegon, và sau đó là các anh em của cô, Viserys, Jaehaerys và Alysanne. Có lẽ vì ghen tị, sau hai năm làm Cánh tay, sau khi đứa con gái khác của anh trai mình, Vaella được sinh ra – đứa con gái đã chết khi còn là đứa trẻ sơ sinh – thì Meagor đã gây một cú sốc cho vương quốc vào năm 39 AC bằng cách tuyên bố rằng ông ta đã lấy một người vợ thứ hai – Alys của nhà Harroway – trong bí mật. Ông ta đã cưới cô ta trong một buổi lễ theo phong tục người Valyria do Nữ hoàng Visenya chủ trì chính thức vì không có một thất sĩ sẵn sàng chủ trì hôn lễ này. Sự phản đối dữ dội đến mức cuối cùng Aenys buộc phải xử lưu đày người em trai của ông.

Aenys có vẻ hài lòng khi để vấn đề này ra đi cùng việc Maegor bị lưu đày, thế nhưng Đại tư tế vẫn không hài lòng. Ngay cả bổ nhiệm một tước hiệu vô cùng lẫy lừng cho kẻ làm công việc bùa phép, Học sĩ Murmison, trở thành Cánh tay mới của Aenys để có thể lấp lại vết rạn nứt với đức tin của Thất diện thần. Vào năm 41 AC, Aenys đã làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn khi ông tổ chức hôn lễ cho con gái lớn của ông, Rhaena, với con trai và người thừa kế của ông là Aegon, người mà ông đặt tên là Hoàng tử của Dragonstone tại nơi ở của Maegor. Từ Điện Starry, một sự buộc tội khủng khiếp mà chưa từng một vị vua nào nhận được trước đây, “Vua Kinh tởm” và ngay lập tức những lãnh chúa ngoan đạo và ngay cả những người dân nghèo từng yêu mến Aenys cũng quay sang chống lại ông.

Học sĩ Murmison đã bị trục xuất khỏi Thất diện thần vì đã thực hiện nghi lễ kết hôn, và Những bằng hữu nghèo khổ bắt đầu hăng hái cầm vũ khí, chém Murmison thành từng mảnh sau hai tuần bị bỏ vào một thùng rác thải và mang đi khắp thành phố. Những người con trai của Thần Chiến binh (Warrior’s Sons) bắt đầu tăng cường sức mạnh ở Đồi Rhaenys, biến Điện Tưởng niệm thành một tòa thành có thể chống lại nhà vua. Ngoài ra, Những bằng hữu nghèo khổ đã cố gắng giết chết nhà vua và gia đình của ông trong chính lâu đài của ông, bằng cách leo lên các bức tường và nhanh chóng lẻn vào các căn phòng hoàng gia bên trong. Và chỉ nhờ một hiệp sĩ của Đội vệ vương mà gia đình hoàng gia đã sống sót.

Đối mặt với tất cả những điều này, Aenys đã từ bỏ thành phố và cùng gia đình chạy trốn đến Dragonstone để tìm sự an toàn. Ở đó, Visenya khuyên ông ta nên cưỡi những con rồng của mình để mang lửa và máu đến Điện Đầy sao và Điện Tưởng niệm. Thay vào đó, nhà vua, người không có khả năng đưa ra những quyết định chắc chắn, đã ngã bệnh, với những cơn đau bụng quặn thắt và bệnh tiêu chảy tra tấn ông ta. Đến cuối năm 41 AC, hầu hết vương quốc đã quay lưng lại với ông ta. Hàng ngàn Những kẻ đáng thương đã rình rập khắp các con đường, đe dọa những người ủng hộ vị vua này, và hàng tá lãnh chúa đã cầm vũ khí chống lại ngai sắt. Mặc dù lúc này Aenys chỉ mới ba mươi lăm tuổi, nhưng người ta nói rằng ông ta trông giống một người đàn ông sáu mươi, và Đại học sĩ Gawen tuyệt vọng trong việc cải thiện tình trạng của ông ấy.

Thái hậu Visenya tiếp quản chăm sóc ông ta, và trong một thời gian ông ta đã có sự chuyển biến. Và sau đó, khá bất ngờ, ông ta bị suy sụp khi biết rằng con trai và con gái của mình bị bao vây trong Lâu đài Crakehall, nơi họ đã lánh nạn khi chuyến công du hàng năm của họ bị gián đoạn bởi cuộc nổi dậy chống lại Ngai sắt. Ông ta chết ba ngày sau đó, và giống như người cha đã mất, ông ta được thiêu cháy trên Dragonstone, theo phong tục cũ của những người Valyria.

Khoảng thời gian sau này, sau cái chết của Visenya, người ta cho rằng cái chết bất ngờ của Vua Aenys là do Visenya gây ra, và một vài người đã gọi bà ta là kẻ giết máu mủ và sát vương. Có phải bà ta không hề yêu quý Maegor hơn Aenys trong mọi việc không? Có phải bà ta không có tham vọng đưa con trai mình lên cai trị không? Thế thì tạo sao bà ta lại chăm sóc con riêng của chồng và cũng là cháu trai của mình khi bà ta có vẻ chán ghét thằng bé? Visenya có nhiều đức tính, nhưng là một người phụ nữ có tấm lòng vị tha thì có vẻ bà ta không thuộc kiểu phụ nữ này. Đây là một nghi vấn khó có thể bỏ qua và cũng không hề dễ dàng có lời giải.

4. Maegor Đệ nhất

aegor Đệ Nhất ngồi lên Ngai Sắt sau cái chết đột ngột của anh trai ông, Vua Aenys, vào năm 42AC. Ông được nhớ tới nhiều hơn với cái tên Maegor Tàn Bạo, và đó là một cái biệt danh cực kỳ xứng đáng, vì chưa từng có một vị vua tàn bạo hơn nào từng ngồi lên Ngai Sắt. Kỷ nguyên của ông bắt đầu bằng máu và kết thúc cũng bằng máu. Lịch sử kể lại rằng ông rất thích chiến tranh và đánh trận, những rõ ràng là bạo lực mới là thứ khiến ông hứng thú nhất- ông áp đặt bạo lực và chết chóc và quyền lực tuyệt đối lên tất cả. Liệu ông ấy có phải là bị quỷ ám không thì cũng chẳng ai nói chắc được. Thậm chí cho tới tận ngày nay, nhiều người vẫn còn cám thẩy biết ơn rằng sự chuyên chế của ông chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn, vì ai mà biết được sẽ có bao nhiêu gia tộc cao quý phải biến mất hoàn toàn chỉ để thỏa mãn ham muốn của ông?

Người ta kể rằng kĩ năng của Aenys đồng đều cả kiếm và thương, vừa đủ để không tự làm mình xấu hổ, không hơn. Maegor, mặt khác, đã đánh bại những hiệp sĩ dày dạn kinh nghiệm trong các cuộc đấu thương ngựa từ khi ông mới 13 tuổi, và nhanh chóng trở nên nổi tiếng trong giải đấu hoàng gia vào năm 28 AC khi ông đánh bại 3 hiệp sĩ trong đội Vệ Vương tiếp nối vào danh sách của ông, và sau đó vô địch giải đấu. Ông được phong hiệp sĩ bởi Vua Aegon năm 16 tuổi, hiệp sỹ trẻ nhất của đế quốc thời đó.

Ngay khi Aenys được chôn cất, Visenya cưỡi Vhagar và bay về phía Đông, để triệu hồi con trai bà Maegor về Bảy Vương Quốc theo dấu những cuộc phiêu lưu. Maegor bay trở về qua biển hẹp trên lưng Balerion, ở lại Dragonstone đủ lâu để được trao chiếc vương miện làm bằng thép Valyria của cha mình thay vì chiếc vương miện đẹp đẽ hơn của anh mình.

Thiêu rụi điện Tưởng nhớ

Đại Học sĩ Gawen đã phản đối điều này, và lưu ý rằng, căn cứ luật thừa kế, hoàng tử Aegon, đứa con trai cả của Aenys, mới là người lên ngôi vua. Maegor đáp lại bằng việc tuyên bố vị học sĩ này là phản nghịch, và xử tử, lấy đầu ông ta chỉ với một cú chém bằng thanh Blackfyre. Sau đó, hầu như chẳng còn ai dám ủng hộ Aegon lên ngôi. Những con quạ bay đi, tuyên bố rằng một vị vua mới đã được sắc phong – người sẽ đối đãi với những kẻ ủng hộ trung thành với mình một cách công bằng và sẽ mang cái chết của kẻ phản nghịch tới với những kẻ chống đối.

Đứng đầu của phe đối địch với Maegor là hội Những Chiến Binh Sùng Đạo- một tổ chức của Đứa Con Thần Chiến Binh và Những Bằng Hữu Nghèo Khổ – và cuộc chiến giữa họ đã tạo nên những bước lùi liên tiếp của triều đại ông. Tại King’s Landing, hội chiến binh đã chiếm được Điện Thờ Tưởng Nhớ và tòa lâu đài đang xây dang dở Red Keep. Nhưng Maegor bay thẳng tới thành phố, không hề sợ hãi trên lưng Balerion và dựng lá cờ hình con rồng đỏ của gia tộc Targaryen trên Đồi Visenya để triệu tập binh lính. Hàng ngàn người gia nhập với ông.

Sau đó Visenya thách đấu với bất cứ ai dám phủ nhận quyền cai trị của Maegor, và thủ lĩnh của hội Những Đứa Con Thần Chiến Binh đã chấp nhận lời thách đấu. Ser Damon Morrigen, còn được gọi là Damon Sùng Đạo, đồng ý một cuộc đấu bảy theo đúng phong tục cổ xưa: Ser Damon và 6 Đứa Con Thần Chiến Binh đấu với nhà vua và 6 đấu sĩ của ông. Đó là một cuộc thi mà chính bản thân vương quốc bị đem ra làm chiến lợi phẩm, và những ghi ghép cùng những câu chuyện kể lại rất là nhiều, và thường mâu thuẫn với nhau. Những gì chúng ta biết là Vua Maegor là người cuối cùng còn đứng vững, nhưng ông bị một cú đập rất mạnh vào đầu ở cuối cuộc đấu và ngã xuống bất tỉnh chỉ ngay sau khi thành viên cuối cùng của hội Những Đứa Con Thần Chiến Binh chết.

Trong vòng 27 ngày, cả vương quốc đều nghĩ Maegor đã chết. Vào ngày thứ 28, nữ hoàng Alys đã đến từ Pentos (Maegor vẫn bất tỉnh), và đi theo cùng nàng là một cô gái Pentos xinh đẹp tên là Tyanna vùng Tòa Tháp. Nàng đã trở thành tình nhân của Maegor trong suốt các cuộc du ngoạn của ông, điều đó rất rõ ràng, và một vài người cũng đã thì thầm với nhau gọi bà là nữ hoàng Alys. Nữ hoàng nhiếp chính, sau khi gặp gỡ với Tyanna, đã để nhà vua cho một mình nàng chăm sóc – một sự thật đã làm tất cả những người ủng hộ Maegor bối rối.

Vào ngày thứ 30 sau cuộc đấu bảy, nhà vua tỉnh dậy khi mặt trời mọc và bước lên những bức tường. Hàng nghìn người reo mừng – dù không phải là ở Điện Thờ Tưởng Nhớ, nơi hàng trăm thành viên của hội Những Đứa Con Thần Chiến Binh tập hợp để làm lễ cầu nguyện buổi sáng. Sau đó Maegor cưỡi Balerion và bay từ Đồi Aegon tới Đồi Rhaenys và, không hề cảnh báo, trút xuống lửa của Nỗi Kinh Hoàng Đen. Khi Điện Thờ Tưởng Nhớ sáng lòa lên, một số người bỏ chạy, chỉ để bị hạ bởi những cung thủ và binh lính đã được Maegor bố trí sẵn. Tiếng la hét của những người bị cháy và bị giết được kể lại rằng đã vang vọng khắp thành phố, và các học giả nói rằng như có một chiếc khăn tang bao phủ cả King’s Landing trong 7 ngày.

Tuy nhiên, đây mới chỉ là khởi đầu của cuộc chiến của Maegor chống lại Những Chiến Binh Sùng Đạo. Hội High Septon vẫn kiên quyết phản đối quyền cai trị của ông, và Maegor vẫn tiếp tục tập hợp được càng ngày càng nhiều lãnh chúa ủng hộ mình. Tại trận chiến ở Stonebridge, hội Những Bằng Hữu Nghèo Khổ đã ngã xuống hàng loạt và người ta kể lại rằng sông Mander bị nhuộm đỏ bởi máu trong tận 20 dặm. Sau đó, cây cầu và lâu đài kiểm soát nó được biết đến với cái tên Bitterbridge (Cây Cầu Cay Đắng).

Thêm một trận chiến nữa còn lớn hơn nổ ra ở vùng Great Fork của vịnh Blackwater, nơi mà 13.000 người của hội Những Bằng Hữu Nghèo Khổ – cùng với hàng trăm hiệp sỹ từ giáo phái Những Đứa Con Thần Chiến Binh tại Stone Sept, và ngoài ra còn hàng trăm người khác từ các lãnh chúa nổi dậy từ các vùng sông và vùng đất phía tây gia nhập với họ – cùng nhau chiến đấu chống lại nhà vua. Đó là một trận chiến tàn bạo kéo dài tới tận khi đêm xuống, nhưng đó là một chiến thắng quyết định của nhà vua Maegor. Nhà vua bay trên lưng Balerion vào trận chiến, và cho dù cơn mưa làm yếu đi ngọn lửa của Nỗi Kinh Hoàng Đen, con rồng vẫn gieo rắc cái chết trên khắp những nơi mà nó lướt qua.

Hội Những Chiến Binh Sùng Đạo vẫn là kẻ thù cay đắng nhất của nhà vua Maegor, và tương tự như vậy, nhà vua cũng thế đối với họ. Thậm chí cái chết bí ẩn của Đại Tư tế vào năm 44 AC, sau đó được thay bằng một Đại Tư tế ôn hòa và mềm yếu hơn nhiều, người mà đã có ý định giải thể hội Những vì sao và Những Thanh Kiếm, cũng không làm được gì nhiều để giúp giảm bớt những bạo lực liên tiếp.

Cuộc chiến của Maegor chống lại họ còn bị đẩy lên dữ dội hơn bởi rất nhiều những cuộc hôn nhân của ông ta, khi ông cố gắng sinh ra một người thừa kế. Thế nhưng dù cho bao nhiêu người phụ nữ ông ta cưới – hay lên giường cùng – ông ta vẫn không có con. Ông ta cưới những người phụ nữ mà chính tay ông đã biến họ thành góa phụ – những người đã chứng tỏ có khả năng sinh sản – nhưng những đứa trẻ duy nhất ông sinh ra được chỉ toàn là quái thai: dị dạng, không có mắt, không có chân tay hoặc các bộ phận của cả nam và nữ. Dòng máu của ông bắt đầu trở nên điên loạn, một số nói vậy, bắt đầu từ những sự gớm ghiếc này.

Maegor chỉ có một điểm sáng duy nhất trong cả triều đại của mình: việc hoàn thành Tháp đỏ vào năm 45 AC. Đó là một kế hoạch được bắt đầu từ thời vua Aegon và tiếp nối bởi Aenys, nhưng đến thời Maegor mới được chứng kiến nó hoàn thành. Ông vượt xa cả những kế hoạch mà cha và anh mình đã lập ra, dựng lên cả một lâu đài nhỏ bên trong một lâu đài lớn, mà sau này được biết đến với cái tên Maegor’s Holdfast. Đáng lưu ý hơn, ông ta chính là người đã ra lệnh làm những đường hầm và lối đi bí mật đó. Những bức tường giả được dựng lên, những cửa sập – và xuyên suốt đồi Aegon là ngày càng nhiều những đường hầm chằng chịt bí ẩn. Việc Maegor không có người thừa kế có vẻ bớt quan trọng hơn khi ông giám sát việc xây dựng. Ông chỉ định cha đỡ đầu của mình, Lãnh chúa Harroway, làm Cánh tay phải mới, và giao cho ông điều hành đế chế trong một khoảng thời gian khi nhà vua giám sát công trình hoàn thành.

Nhưng, như một điển hình của triều đại Maegor, thậm chí ngay cả thành tựu lớn lao này cũng trở thành một nỗi kinh hoàng. Khi pháo đài cuối cùng cũng hoàn thành, nhà vua tổ chức một lễ hội vô cùng ồn ào dành cho những thợ xây và thợ điêu khắc và những thợ thủ công khác đã góp sức xây dựng nên pháo đài. Tuy nhiên, sau 3 ngày ăn chơi bằng tiền của nhà vua, tất cả bọn họ đều bị giết để những bí mật bên trong Tháp đỏ chỉ còn thuộc về một mình Maegor mà thôi.

Sau cùng, sự hợp tác giữa hội Đức Tin và những thành viên của chính gia đình ông đã tìm cách hạ bệ Maegor. Năm 43AC, cháu của ông ta, Hoàng từ Aegon, quyết định chiếm lại ngôi báu mà đáng lẽ ra theo đúng luật pháp đã phải là của mình, trong một trận đánh mà sau này được đặt tên là Trận Chiến Vĩ Đại Phía Dưới Mắt Thần. Aegon chết trong trận chiến, bỏ lại vợ và cũng là em gái Rhaena, và 2 đứa con gái song sinh của họ, con rồng của ông, Quicksilver, cũng chết trong trận chiến.

Trận chiến ở Stonebrigde

Từ lịch sử được ghi lại bởi Học sĩ Gyldain

Ngay khi viên đá cuối cùng được hoàn tất ở Tháp đỏ, Maegor hạ lệnh xóa sổ toàn bộ tàn tích của Điện Thờ Tưởng Nhớ khỏi đỉnh đồi Rhaenys, và cùng với nó là xương và tro của những thành viên hội Những Đứa Con trai Thần Chiến Binh đã thiệt mạng ở đây. Ở nơi đó, ông tuyên bố, một “chuồng nuôi rồng” lớn bằng đá sẽ được dựng lên, một cái tổ xứng đáng cho Balerion, Vhagar, và những đứa con của chúng. Và đó là khởi đầu của việc xây dựng Dragonpit. Có lẽ cũng không có gì ngạc nhiên, cực kỳ khó để tìm thợ xây, thợ điêu khắc và nhân công để làm việc cho kế hoạch này. Quá nhiều người chạy trốn tới mức nhà vua buộc phải sử dụng những tù nhân làm lực lượng lao động, dưới sự giám sát của những công nhân mua về từ Myr và Volantis.

Sau đó, vào cuối năm 45 AC, Vua Maegor bắt đầu một chiến dịch mới chống lại cuộc phản loạn của Những Chiến Binh Sùng Đạo, những kẻ vẫn chưa chịu buông vũ khí ở thời Đại Tư tế mới. Theo như thống kê ở thời này, năm sau đó nhà vua đã mang về 2000 chiếc sọ người làm chiến lợi phẩm sau chiến dịch của mình, những chiến lợi phẩm ông đoạt được từ hội Những Đứa Con Thần Chiến Binh và Những Bằng Hữu Nghèo Khổ, tuy vậy, rất nhiều trong số chúng có vẻ như chỉ là sọ của những người dân đen đã kém may mắn có mặt ở sai chỗ sai thời điểm mà thôi. Càng ngày đế quốc càng trở nên đối địch với nhà vua.

Cái chết của Nữ hoàng Visenya vào năm 44 AC là một sự kiện đáng chú ý dù cho Maegor đối mặt với chuyện này khá là bình tĩnh. Bà đã là đồng mình lớn nhất của ông, luôn ủng hộ ông từ khi ông sinh ra, tìm ra những điểm mạnh của ngài so với người anh Aenys, và làm mọi thứ có thể để bảo vệ di sản của ông. Trong cơn hoảng loạn sau cái chết của bà, góa phụ của Aenys, Nữ hoàng Alyssa trốn đi khỏi Dragonstone cùng với con cái bà, cũng như thanh Darksister, thanh kiếm bằng thép Valyria của Visenya. Tuy nhiên, đứa con thứ của Alyssa với Aenys sau Aegon, Hoàng tử Viserys, được giữ lại Red Keep để làm hầu cận cho nhà vua, và chàng phải gánh hậu quả vì sự ra đi của bà. Chàng chết sau 9 ngày bị hỏi cung bởi Tyanna của vùng Tower. Nhà vua để thi thể của chàng ở trên sân, như những đồ dơ bẩn trong suốt 2 tuần, hy vọng rằng tin tức về điều này sẽ buộc Alyssa quay về lấy lại xác con trai mình, nhưng bà ta không hề quay lại. Viserys chết năm mới 15 tuổi.

Vào năm 48 AC, Tu sĩ Moon và Ser Joffrey Dogget – còn được biết đến với cái tên Con Chó Đỏ Trên Đồi- dẫn dắt đội Những Bằng Hữu Nghèo Khổ chống lại nhà vua, và Riverrun ủng hộ họ. Khi Lãnh chúa Daemon Velaryon, đô đốc hạm đội tàu của nhà vua, cũng phản bội Maegor, rất nhiều những gia tộc lớn gia nhập với ông. Đế chế tàn bạo của Maegor không thể tiếp tục được nữa, và cả đế quốc vùng dậy để chấm dứt nó. Tất cả họ cùng đoàn kết lại để đưa hoàng tử trẻ tuổi Jaehaerys – đứa con còn lại cuối cùng của Aenys và Allysa, giờ mới 14 tuổi – lên làm vua, và được sự ủng hộ của Lãnh chúa vùng Storm’s End, người đã được Jaehaerys phong làm Người Bảo Hộ Đế Quốc và Cánh Tay phải của nhà vua. Khi nữ hoàng Rhaena – người mà Maegor cưới sau khi Aegon chết- biết tin về cuộc tiếm ngôi của em trai mình, bà bỏ chạy trên lưng con rồng của mình, Dreamfyre, trộm theo thanh Blackfyre khi nhà vua và cũng là chồng bà đang say ngủ. Thậm chí 2 thành viên trong đôi Vệ Vương của Maegor cũng rời bỏ ông để gia nhập với Jaehaerys.

Phản ứng của Maegor với cuộc nổi dậy là rất chậm và lúng túng, và có vẻ như một loạt những sự phản bội – và có lẽ là cả sự thiếu đi hướng dẫn từ người mẹ – đã khiến cho ông, theo cách của riêng mình, trở nên suy sụp ngang với Aenys. Ông triệu tập những vị lãnh chúa trung thành của mình đến King’s Landing, những chỉ có những lãnh chúa nhỏ của vùng crownland đến, những người có quá ít nguồn lực để có thể chống chọi với quá nhiều kẻ thù của nhà vua. Vào lúc đêm muộn, vào giờ của sói, các lãnh chúa còn lại rời khỏi phòng hội đồng, bỏ lại một mình Maegor ngồi trầm tư. Sáng sớm ngày hôm sau, họ thấy ông ngồi chết trên Ngai Sắt, chiếc áo choàng thấm đẫm máu, hai cánh tay bị rạch bởi những chiếc gươm trên Ngai Sắt.

Và đó là kết thúc của Maegor Tàn Bạo. Ông ấy chết như thế nào vẫn là vấn đề gây tranh cãi. Dù cho những ca sĩ làm cho chúng ta tin rằng chính Ngai Sắt đã giết ông ta, một số người nghi ngờ hội Vệ Vương của ông, và một số nghĩ rằng do những người thợ điêu khắc mà nhà vua đã giết hụt và cũng là những người biết những bí mật của tòa Red Keep. Nhưng có lẽ hợp lý hơn cả là giả thiết rằng nhà vua đã thà tự sát còn hơn là chịu thua trận. Dù cho sự thật có thế nào, kỷ nguyên đã kết thúc theo cái cách duy nhất có thể sau 6 năm kinh hoàng mà Maegor cai trị. Nhưng kỷ nguyên của người cháu ông sẽ cố gắng chữa lành những vết thương mà ông đã gây ra cho Bảy Vương Quốc.

Maegor Đệ nhất, chết trên Ngai sắt

Những người vợ của Maegor Tàn Bạo:

Ceryse thuộc gia tộc Hightower:

Ceryse là con gái của Martyn Hightower, lãnh chúa Oldtown. Nàng được tiến cử bởi cậu mình, Tu Sĩ Tối Cao, sau khi ông phản đối hôn ước giữa hoàng tử Maegor 13 tuổi với đứa cháu gái mới sinh của Maegor, công chúa Rhaena. Ceryse và Maegor thành hôn vào năm 25 AC. Hoàng tử được đề cập đến là đã tận hưởng cuộc hôn nhân của mình 1 tá lần ngay đêm tân hôn, nhưng lại chẳng có đứa con nào được sinh ra sau đêm đó. Ông nhanh chóng mệt mỏi với việc Celyse không thể sinh cho mình một người thừa kế và bắt đầu đi kiếm những cô vợ mới. Ceryse chết năm 45 AC, bị một trận ốm bất ngờ, dù cho có những tin đồn rằng bà bị giết theo lệnh của nhà vua.

Alys thuộc gia tộc Harroway:

Alys là con gái của Lucas Harroway, lãnh chúa mới của Harrenhall. Một đám cưới bí mật được tổ chức vào năm 39 AC, khi Maegor còn là Cánh Tay phải, dẫn đến cuộc du hành của Maegor đến Pentos. Alys trở thành nữ hoàng sau khi Maegor mang nàng về từ Pentos. Nàng trở thành người vợ đầu tiên mang bầu với nhà vua vào năm 48 AC, nhưng bị sảy thai không lâu sau đó. Thứ được lôi ra từ trong tử cung của nàng là một thứ quái dị: không có mắt và xoắn vặn, và trong cơn thịnh nộ, Maegor đổ lỗi và xử tử hết những bà mụ, bà sơ, và cả Đại Học Sĩ Desmond. Tuy nhiên, Tyranna đã thuyết phục nhà vua rằng đứa bé là sản phẩm từ một cuộc ngoại tình vụng trộm của Alys, dẫn đến cái chết của nữ hoàng Alys, những người tùy tùng, cha của nàng và cũng là Cánh Tay phải của ông, lãnh chúa Lucas, và tất cả những người nhà Harroway hay có họ hàng với nhà Harroway mà vua Maegor tìm ra được suốt từ King’s Landing đến Harrenhall. Lãnh chúa Edwell Celtigar được phong chức Cánh Tay phải sau đó.

Tyanna thuộc vùng Tower:

Tyranna là người đáng sợ nhất trong số những bà vợ của Vua Maegor. Người ta đồn rằng nàng là con gái của một pháp sư ở Pentos, nàng từng là một vũ công ở quán rượu rồi trở thành gái giang hồ. Người ta kể rằng nàng từng luyện tập pháp thuật và giả kim thuật. Nàng được gả cho nhà vua vào năm 42 AC, nhưng chuyện giường chiếu cũng vô sinh như những người khác. Được một số người gọi là “con quạ của nhà vua”, nàng được kính sợ bởi khả năng moi ra những bí mật và phụng sự với tư cách “bà chủ của những lời thì thầm”. Nàng thậm chí còn từng thú tội và nhận trách nhiệm của mình cho những quái thai được sinh ra bởi Maegor, thừa nhận rằng nàng đã đầu độc các bà vợ khác của ông. Nàng bị giết bởi chính tay Maegor vào năm 48 AC, tim của nàng bị moi ra bằng thanh kiếm Blackfyre và ném cho chó.

Những Bà Vợ Đen Tối

Vào năm 47 AC, Maegor cưới ba bà vợ cùng một lúc trong một lễ thành hôn- tất cả những người đều đã chứng tỏ được khả năng sinh sản, và tất cả đều là những góa phụ đã mất chồng bởi những cuộc chiến tranh của Maegor hoặc là do chính tay ông ta giết. Họ là:

Elinor thuộc gia tộc Costayne

Elinor là người trẻ nhất trong Những Bà Vợ Đen Tối, mặc dù nàng đã 19 tuổi khi thành hôn, nàng đã kịp sinh cho chồng mình, Ser Theo Bolling, ba người con. Ser Theo bị bắt bởi các hiệp sĩ thuộc đội Vệ Vương, bị buộc tội mưu phản cùng với Nữ hoàng Allys để đưa con trai bà, hoàng tử Jaehaerys, lên ngôi, và rồi bị xử tử – tất cả chỉ trong 1 ngày. Sau bảy ngày khóc than, Elinor được triệu lên để thành hôn với Maegor. Nàng cũng mang thai, và cũng giống như Alys trước kia, nàng sinh hạ một quái thai được kể lại rằng không có mắt và có những cái cánh nhỏ. Tuy nhiên, nàng sống sót qua vụ quái thai này, và trở thành một trong số 2 bà vợ sống sót được với nhà vua.

Rhaena thuộc gia tộc Targaryen

Khi hoàng tử Aegon bị giết bởi Maegor trong trận Trận Chiến Phía Dưới Mắt Thần, Rhaene tị nạn ở đảo Fair dưới sự bảo hộ của lãnh chúa Farman, người đã che giấu nàng và hai người con gái sinh đôi. Tuy nhiên, Tyranna đã tìm ra hai đứa con gái sinh đôi, và sau đó Rhaena bị ép phải cưới Maegor. Maegor phong cho con gái của bà, Aerea, là người thừa kế khi tước quyền thừa kế của Jaehaerys, người con trai còn sống sót của nữ hoàng Alyssa. Cùng với Elinor, Rhaena là người vợ còn lại sống sót được với Maegor.

Jeyne thuộc gia tộc Westerling

Cao và mảnh khảnh, Quý cô Jeyne được gả cho lãnh chúa Alyn Tarbeck, người đã chết cùng với phe phản loạn tại Trận Chiến Phía Dưới Mắt Thần. Sinh hạ một đứa con sau khi chồng chết, nàng chứng tỏ được khả năng sinh sản và bị bắt bởi con trai của lãnh chúa Casterly Rock khi nhà vua ra lệnh. Vào năm 47 AC, nàng mang thai, nhưng 3 tháng trước hạn sinh nở, nàng trở dạ, và nàng sinh ra thêm một con quái vật sơ sinh nữa. Nàng không sống sót được lâu với đứa bé.

5. Jaehaerys Đệ nhất

Jaehaerys Đệ nhất lên ngai sắt năm 48 AC, khoảng thời gian mà vương quốc đã bị xé nát bởi tham vọng của các lãnh chúa nổi loạn, cơn thịnh nộ của Đại Tư tế và sự tàn ác của người chú, Maegor I. Lên ngôi năm 14 tuổi khi chính Đại tư tế đội lên chiếc vương miện của chính cha mình, ông ta bắt đầu triều đại theo quyền nhiếp chính của mẹ mình, Thái hậu quá phụ Alyssa và sự chỉ dẫn của Lãnh chúa Robar của Nhà Baratheon, Lãnh chúa bảo vệ vương quốc và Cánh tay của nhà vua trong những năm đầu trị vì đó. Khi đến tuổi trưởng thành, nhà vua kết hôn với chị gái mình là Alysanne và hôn nhân của họ vô cùng ngọt ngào.

Mặc dù lên ngôi khi còn nhỏ, nhưng Jaehaerys đã cho thấy mình là một vị vua thật sự. Ông ta là một chiến binh giỏi, có tài sử dụng thương và cung, và kỹ năng cưỡi ngựa thiên phú. Ông ta cũng là một người cưỡi rồng, với con rồng Vermithor – con quái thú to lớn có màu đồng xen kẽ với màu nâu vàng, và là con rồng lớn nhất còn sống sau Balerion và Vhagar. Luôn quyết đoán trong suy nghĩ và hành động, Jaehaerys cho thấy mình khôn ngoan trong những năm trị vì, luôn tìm kiếm những kết thúc trong hòa bình nhất.

Hoàng hậu của ông, Alysanne, cũng được yêu mến trên khắp vương quốc, khi vừa xinh đẹp vừa tràn đầy nhiệt huyết, cũng như duyên dáng và thông minh một cách sắc sảo. Một số người nói rằng bà cai trị vương quốc nhiều như nhà vua đã làm, và có một số sự thật chứng minh điều đó. Theo lệnh của bà, Vua Jaehaerys cuối cùng ban lệnh cấm hoàn toàn phong tục Đêm đầu tiên, mặc dù có nhiều lãnh chúa vẫn muốn bảo vệ phong tục đó. Và Đội tuần đêm đã đổi tên lâu đài Cổng tuyết, thành Cổng Hoàng hậu để vinh danh bà. Họ đã làm điều này để cảm ơn vì kho báu với nhiều đồ trang sức mà bà đã cho họ để chi trả cho công việc xây dựng một lâu đài mới, Hồ Sâu thẳm, để thay thế cho lâu đài Nightfort khổng lồ và vô cùng tốn kém, và vì vai trò của bà trong việc giành được cho họ thêm vùng đất mới có tên Món quà mới giúp họ củng cố sức mạnh đang trở nên yếu dần đi.

Từ những câu chuyện lịch sử của Archmaester GyldaynCuộc đấu thương vĩ đại được tổ chức tại King’s Landing vào năm 98 AC để chúc mừng năm trị vì thứ 15 của vua Jaehaerys chắc chắn cũng làm hoàng hậu hài lòng, vì tất cả những đứa con, những đứa cháu, những đứa chắt gái của bà đã trở về để chia sẻ niềm vui trong những bữa tiệc và những buổi lễ chúc mừng.Chưa bao giờ kể từ thời kỳ Tận thế của đế chế Valyria có nhiều rồng được nhìn thấy cùng một nơi như lần đó, đó là những lời kể không thể nghi ngờ. Ở hiệp đấu thương cuối cùng, thành viên Đội vệ vương hiệp sĩ Ryam Redwyne và hiệp sĩ Clement Crabb đã phá vỡ 30 đòn tấn công của nhau trước vua Jaehaerys tuyên bố cả hai đều là những nhà vô địch, và trận đấu hôm đó cũng hiển nhiên trở thành trận đấu thương hay nhất từng được chứng kiến tại Westeros.

Trải qua cuộc hôn nhân 46 năm, Vị vua Già và Hoàng hậu Nhân ái Alysanne đã sống với nhau vô cùng hạnh phúc với rất nhiều con cái và cháu chắt.

Có hai lần hai người chiến tranh lạnh với nhau được ghi chép lại, nhưng không kéo dài hơn một hoặc hai năm trước khi cả hai nối lại mối quan hệ thông thường. Tuy nhiên, Cuộc cãi vã thứ hai rất đáng chú ý, bởi vì nó xuất phát từ quyết định của Jaehaerys vào năm 92 AC về việc bỏ qua cháu gái của ông, Rhaenys – con gái của người con trai lớn tuổi nhất và người thừa kế của ông, Hoàng tử Aemon – mà thay vào đó ban Dragonstone và nơi thừa kế hợp pháp cho người con trai tiếp theo của mình, Baelon Dũng cảm. Alysanne thấy không có lý do tại sao một người đàn ông nên được yêu thích hơn một người phụ nữ và nếu Jaehaerys nghĩ rằng phụ nữ ít hữu dụng, thì ông ta cũng sẽ không cần bà. Họ đã hòa giải kịp thời, nhưng vị Vua Già sống lâu hơn hoàng hậu mình luôn yêu thương, và trong những năm cuối đời, người ta nói rằng sự đau buồn của việc chia tay của họ như phủ lên cung điện của ông một tấm màn đen u ám.

Nếu nói Alysanne là tình yêu to lớn của Jaehaerys thì người bạn vĩ đại nhất của ông là Thất sĩ Barth. Chưa từng có một người có xuất thân tầm thường nào mà được trọng vọng như vị học sĩ kiệm lời nhưng vô cùng thông minh này. Ông là con trai của một thợ rèn như bao thợ rèn khác và được đưa đến Thất diện thần khi còn trẻ. Nhưng lúc đó sự thông minh của ông đã được biết đến, và ngay khi ông đến phục vụ trong thư viện tại Tháp đỏ, để trông nom cho những quyển sách và những ghi chép của nhà vua. Lúc đó Vua Jaehaerys làm quen với ông và rồi sớm phong ông là Cánh tay của Nhà vua. Nhiều lãnh chúa thuộc dòng dõi lớn lúc bấy giờ đã tỏ thái độ ngờ vực Barth – và Đại Tư tế cũng như Hội Cao đạo thậm chí còn quan tâm cặn kẽ hơn về thân thế của ông – nhưng Barth đã dẹp bỏ sự nghi ngại đó bằng cách chứng minh bản thân mình xứng đáng.

Cùng với sự giúp đỡ và lời khuyên của Barth, Vua Jaehaerys đã làm nhiều việc để cải cách vương quốc hơn bất kỳ vị vua nào từng trị vì trước và sau thời đại của ông. Ở nơi mà ông nội của ông, Vua Aegon, đã để lại những luật lệ không nhất quán của Bảy vương quốc về truyền thống và phong tục địa phương, thì Jaehaerys đã tạo ra bộ luật thống nhất đầu tiên, để từ phương Bắc cho tới vùng Marches của người Dorne, cả vương quốc đều sử dụng một luật lệ cai trị duy nhất. Những công trình tuyệt vời cải thiện King’s Landing cũng được triển khai – hệ thống cống thoát nước và những cái giếng, đặc biệt, Barth tin rằng nước sạch và tống khứ những thứ cặn bã, dơ bẩn là điều quan trọng cho sự phát triển của một thành phố.

Ngoài ra, Jaehaerys Người hòa giải đã bắt đầu xây dựng một hệ thống đường xá vĩ đại và một ngày nào đó sẽ nối liền King’s Landing đến vùng Reach, đến vùng đất bão tố, vùng đất phía tây, vùng đất bên sông và thậm chí là phương Bắc – vì hiểu rằng việc đan cài những con đường với vương quốc sẽ giúp việc đi lại một trong những vùng đó trở nên dễ dàng hơn. Vương lộ là con đường vĩ đại nhất trong những con đường này, kéo dài hàng trăm dặm đến Lâu đài đen và Bức Tường.

Buổi đấu thương vĩ đại nhất năm 98 AC

Thế nhưng, một số người nói rằng thành tựu quan trọng nhất dưới sự cai trị của Jaehaerys và Học sĩ Barth là việc tái hòa giải với Thất diện thần. Những Bằng hữu nghèo khổ và Những con trai của thần chiến binh, không còn bị săn đuổi như thời của Maegor, mặc dù số lượng đã giảm nhiều và chính thức bị đặt ra ngoài vòng pháp luật nhờ Maegor, thế nhưng họ vẫn còn hiện diện. Họ vẫn không ngừng nghỉ, trong sự háo hức để khôi phục lại vai trò của họ. Thêm vào đó, vấn đề cấp bách cần giải quyết chính là quyền tự mình phán xét theo truyền thống của Thất diện thần đã bắt đầu chứng minh rắc rối, và nhiều lãnh chúa phàn nàn về những tu viện vô liêm sỉ và những học sĩ ở đó tự ý lợi dụng sự giàu có và sử dụng tài sản của những người xung quanh chúng và những con chiên.

Đại hội đồng được tổ chức năm 101 AC

Một số cố vấn thúc giục Vị vua già đối phó với tàn dư của Hộ Giáo quân một cách gay gắt để dập tắt chúng một lần và mãi mãi trước khi lòng nhiệt thành của chúng có thể trở lại và gây cho vương quốc sự hỗn loạn. Những người khác quan tâm nhiều hơn việc đảm bảo rằng các học sĩ có thể chịu trách nhiệm như nhau khi bị phán xét như toàn bộ vương quốc. Nhưng thay vào đó Jaehaerys phái Học sĩ Barth đến Oldtown, để nói chuyện với Đại tư tế, và ở đó họ bắt đầu tạo ra một thỏa thuận lâu dài. Để đáp lại việc một vài những Ngôi sao và những Thanh Kiếm còn sót lại hạ vũ khí, cũng như đồng ý chấp nhận sự phán xét của vương quốc, Đại tư tế đã nhận được lời tuyên thề của Vua Jaehaerys, rằng Ngai sắt sẽ luôn che chở và bảo vệ mỗi khi có bất kỳ thứ gì tấn công Thất diện thần. Theo cách này, sự ly giáo lớn giữa vương triều và Thất diện thần đã được hòa giải mãi mãi.

Và vì vấn đề lớn nhất trong những năm cuối triều đại của Jaehaerys là có quá nhiều người Targaryens và quá nhiều người có thể kế vị. Số phận hẩm hiu đã khiến Jaehaerys thiếu đi một người thừa kế rõ ràng không chỉ một lần mà hai lần, sau cái chết của Baelon Dũng cảm năm 101 AC. Để giải quyết vấn đề của người thừa kế của mình một lần và mãi mãi, Jaehaerys đã triệu tập Đại hội đồng đầu tiên vào năm 101 AC, để đặt vấn đề này trước các lãnh chúa của vương quốc. Và từ tất cả các ngóc ngách của vương quốc, các lãnh chúa đã đến. Không có lâu đài nào có thể chứa nhiều người như vậy ngoài Harrenhal, vì vậy bọn họ đã tụ tập ở đó. Các lãnh chúa, vĩ đại và nhỏ bé, cùng với những chư hầu của họ, hiệp sĩ, cận vệ, người giữ ngựa và người hầu của họ. Thế những đằng sau họ còn nhiều hơn – gái điếm, những người giặt giũ, những người bán hàng rong, thợ rèn và người đánh xe ngựa. Hàng ngàn lều trại hăm hở mọc lên, để nhờ đó mà thị trấn Harrenton bao quanh lâu đài này được xem là thành phố lớn thứ tư của Vương quốc.

Ở hội đồng này, có 9 người có ít khả năng hơn được nêu tên và bị từ chối, còn lại hai người có khả năng nhất thừa kế ngai sắt: Laenor Velaryon, con trai của Công nương Rhaenys – là con gái đầu của người con trai cả của Jaehaerys, Aemon – và Hoàng tử Viserys, con trai cả của Baelon Dũng cảm và Công nương Alyssa. Mỗi người đều có lợi thế của mình, trong khi quyền con trưởng ủng hộ Laenor thì lợi thế họ hàng gần hơn lại ủng hộ Viserys, và đây cũng là hoàng tử Targaryen cuối cùng cưỡi con rồng Balerion trước khi nó chết vào năm 94 AC. Bản thân Laenor lúc đó cũng đã có được một con rồng, một sinh vật lộng lẫy mà ông ta đặt tên là Seasmoke. Nhưng đối với nhiều lãnh chúa của vương quốc, điều quan trọng nhất là dòng nam được ưu tiên hơn dòng nữ, chưa kể việc Viserys là một hoàng tử bốn mươi hai tuổi trong khi Laenor chỉ là một cậu bé bảy tuổi.

Nhưng vượt trên tất cả những điều này, Laenor có một lợi thế vô cùng sáng sủa: ông là con trai của Lãnh chúa Corlys Velaryon, Rắn biển, người đàn ông giàu có nhất trong Bảy vương quốc. Rắn biển được đặt theo tên của Hiệp sĩ Corlys Velaryon, Tổng chỉ huy đầu tiên của Đội vệ vương, nhưng sự nổi tiếng của ông ta không đến từ kỹ năng sử dụng thanh kiếm, thương và khiên mà từ những chuyến đi vượt biển của mình, để tìm kiếm những chân trời mới. Ông là một người đáng sợ của Nhà Velaryon: một gia đình có thừa kế di sản của người Valyria cổ xưa và vẫn còn lưu truyền, những người đã đến Westeros trước những người Targaryens, theo như những gì lịch sử đã kể lại và các học giả đều đồng ý, họ thường cung cấp phần lớn hạm đội tàu hoàng gia. Vì vậy, nhiều người Velaryons phục vụ dưới chức tổng chỉ huy và quản lý những con tàu khi đó, và điều nó gần như được coi là một chức tước được di truyền qua nhiều đời.

Lãnh chúa Corlys đã đi rất nhiều nơi, cả về phía nam và phía bắc, và đã từng tìm kiếm lối đi được đồn đại bao xung quanh đỉnh Westeros, mặc dù sau đó ông đã quay trở lại con tàu của mình, con tàu Sói băng, khi ông chỉ tìm thấy những vùng biển bị đóng băng và những tảng băng trôi khổng lồ. Nhưng những chuyến đi vĩ đại nhất của ông là trên con tàu Rắn biển, mà sau này gắn liền với tên của ông. Nhiều tàu của Westeros đã đi thuyền đến tận Qarth để giao thương về gia vị và tơ lụa, nhưng ông ta dám đi xa hơn thế, đến vùng đất Yi Ti và Leng huyền thoại, và nhờ thế tăng gấp đôi sự giàu có cho Nhà Valaryon chỉ trong một chuyến hải trình.

Chín chuyến đi vượt biển vĩ đại đã được thực hiện trên con tàu Rắn biển, và ở chuyến đi cuối cùng, Corlys đã lấp đầy con tàu bằng vàng và mua thêm hai mươi chiếc tàu tại Qarth, chất lên chúng rất nhiều gia vị, voi và những loại lụa tốt nhất. Một số người mất đi và những con voi đã chết trên biển, theo như Học giả Mathis ghi chép trong quyển The Nine Voyages, nhưng sự giàu có vẫn khiến Nhà Velaryon trở thành gia tộc giàu nhất trong vương quốc – và giàu hơn cả Nhà Lannisters và Hightowers, trong một khoảng thời gian.

Corlys Velaryon, vị lãnh chúa sau cái chết của ông nội ông và sử dụng sự giàu có của mình để di chuyển đến một chỗ ngồi mới, Đại Thủy triều, để thay thế lâu đài Driftmark ẩm ướt, chật chội và Cái ngai Driftwood Throne cổ xưa của gia tộc – một cái ngai cao của nhà Velaryons, được truyền thuyết cho rằng chính Vua Merling để trao nó cho họ để ký kết một hiệp ước. Quá nhiều giao thương đã chảy đến và rời khỏi Driftmark cho đến nỗi ngay lập tức mọc lên các thị trấn như Hull và Spicetown, và Driftmark trở thành cảng thương mại chính tại Vịnh Nước đen trong một thời gian ngắn, vượt qua cả King’s Landing.

Từ ghi chép lịch sử của Archmaester Gyldayn

Nhiều người nghĩ rằng, Đại hội đồng năm 101 AC từ đó đã thiết lập một tiền lệ sắt về các vấn đề kế vị: bất kể thâm niên, Ngai báu sắt của Westeros không thể truyền cho phụ nữ, cũng không thông qua một người phụ nữ để truyền cho những con cháu là nam của họ.

Sự nổi tiếng, tiếng tăm và sự giàu có của ông đã làm nhiều điều để hỗ trợ cho sự công nhận con trai ông, Laenor. Boremund Baratheon cũng ủng hộ cho Laenor, cũng như Lãnh chúa Ellard Stark. Cả lãnh chúa Blackwood, lãnh chúa Bar Emmon và Lãnh chúa Celtigar cũng vậy. Nhưng số lượng họ quá ít. Phần đông ủng hộ Viserys đã chống lại họ, và mặc dù những học giả kiểm đếm kết quả không bao giờ thông báo con số sau buổi bầu chọn, nhưng có tin đồn rằng Đại hội đồng đã bầu chọn Hoàng tử Viserys và hoàng tử Laenor với tỷ lệ là 20/1. Nhà vua tiếp theo, khi đó không có mặt trong các cuộc thảo luận cuối cùng, được xướng tên là Viserys Hoàng tử của Dragonstone.

Vào những năm cuối đời, Vua Jaehaerys đã phong hiệp sĩ Otto Hightower là Cánh tay, và hiệp sĩ Otto đã mang gia đình ông ấy đến King’s Landing cùng với ông. Trong số những người đó có một người tên Alicent, tuổi còn trẻ – một cô gái thông minh của lứa tuổi 15, và cô bé đã trở thành người bạn đồng hành cùng Jaehaerys trong quãng đời cuối cùng của ông. Cô ấy đọc sách cho ông nghe, mang thức ăn đến cho ông, và thậm chí còn giúp ông tắm và thay quần áo. Người ta nói rằng, lúc đó, vị vua xem cô ấy như một trong những đứa con gái của mình. Những lời đồn ác ý thì lại cho rằng cô ấy là người tình của nhà vua.

Vua Jaehaerys, Đệ Nhất – được gọi là Người hòa giải và Vị vua già (là người Targaryen cai trị duy nhất sống lâu đến thế) đã chết yên bình trên giường của mình vào năm 103 AC, trong khi Tiểu thư Alicent đọc cho ông nghe Unnatural History được viết bởi người bạn Barth của ông. Ông hưởng thọ 69 tuổi, và đã cai trị một cách khôn ngoan và tốt đẹp trong 55 năm. Westeros đã than khóc, và người ta còn cho rằng ngay cả ở Dorne, những người đàn ông cũng khóc và những phụ nữ thì cấu xé quần áo của mình trong sự tiếc thương đối với một vị vua rất tốt và cai trị công bằng như thế. Tro cốt của ông được chôn cất cùng người phụ nữ yêu dấu, Hoàng hậu Nhân ái Alysanne, bên dưới Tháp Đỏ. Và vương quốc sẽ không còn gặp một vị vua và hoàng hậu nào như thế nữa.

Những đứa con của Jaehaerys I, Vua hòa giải và Hoàng hậu Nhân ái Alysanne, những đứa trẻ sống tới tuổi trưởng thành

Hoàng tử Aemon

Bị giết trong trận chiến chống lại những tên cướp biển vùng Myr, những kẻ đã chiếm được phía đông của Tarth

Hoàng tử Baelon (được họi là Hoàng tử mùa xuân theo mùa sinh của ông, và Baelon Dũng cảm)

Khi Học sĩ Barth qua đời trong giấc ngủ vào năm 99 AC, Vệ vương nổi tiếng, hiệp sĩ Ryam Redwyne đã được phong là Cánh tay. Nhưng lòng dũng cảm và sự thành thạo của ông ta với kiếm và thương đã chứng tỏ không tỷ lệ thuận với khả năng điều hành trong vai trò Cánh tay của mình. Chưa tới một năm sau Baelon được phong làm Cánh tay sau Ryam Redwyne, và đã phục vụ vương quốc một cách đáng ngưỡng mộ. Nhưng trong khi đi săn năm 101 AC, Hoàng tử Baelon đã phàn nàn về cơn đau bên hông, và chết trong vòng vài ngày vì bị nổ dạ dày.

Archmaester Vaegon

Được gọi là Dragonless (Không rồng), Vaegon được gửi đến Citadel từ khi còn nhỏ và đã giữ chiếc nhẫn, cây gậy và mặt nạ bằng vàng khi ông trở thành một học giả chuyên sâu.

Công chúa Daella

Đám cưới với Lãnh chúa Rodrik Arryn vào năm 80 AC, Daella chết trong khi sinh cho ông ta con một cô con gái, Aemma.

Công chúa Alyssa

Alyssa là vợ của anh trai Baelon Dũng cảm, hai trong những người con trai của cô cuối cùng sẽ thừa kế vương quyền.

Công chúa Viserra

Viserra được hứa hôn với Lãnh chúa Manderly của Cảng Trắng và chỉ chết vì tai nạn ngay sau đó. Là một thiếu dữ hoang dã, luôn tràn đầy năng lượng, cô đã ngã khỏi một con ngựa trong khi đang cưỡi nó một cách say sưa trên đường phố của King’s Landing.

Septa Maegelle

Được đưa đến Thất diện thần, Maegelle đã trở thành một người được biết đến với lòng từ bi và món quà là khả năng chữa bệnh của cô. Cô là lý do chính dẫn đến sự hòa giải của Vua già và Hoàng hậu Alysanne vào năm 94 AC, sau Cuộc cãi vã thứ hai. Cô đã chăm sóc cho những đứa trẻ bị mắc bệnh vảy xám, nhưng chính cô đã mắc căn bệnh đó và qua đời vào năm 96 AC.

Công chúa Saera

Mặc dù được đưa đến Thất diện thần như Maegelle, nhưng Sheera không có khí chất của Maegelle. Cô chạy trốn khỏi nhà dòng khi cô vừa mới là tu sĩ học việc và vượt qua biển hẹp. Cô ở Lys một thời gian, rồi Old Volantis, nơi cô kết thúc những ngày rong ruổi của mình và trở thành chủ nhân của một nhà thổ nổi tiếng.

Công chúa Gael (được gọi là đứa trẻ mùa đông)

Suy nghĩ đơn giản nhưng ngọt ngào, Gael là đứa con mà hoàng hậu yêu quý nhất.

Cô không xuất hiện trong cung điện năm 99 AC, được cho là chết vì cơn sốt mùa hè, nhưng thực tế, cô đã chết đuối tại Vịnh nước đen sau khi bị quyến rũ và bỏ rơi bởi một ca sĩ lang thang, chẳng để lại cho cô ấy điều gì ngoài một cái thai đang lớn.*

*Chưa đầy một năm sau cái chết của Gael, Hoàng hậu Alysanne cũng qua đời vì quá đau buồn cho cái chết của con gái.

6. Viserys Đệ nhất

Sau một kỷ nguyên dài và hòa bình dưới thời Jaehaerys Đệ nhất, Viserys Đệ nhất được thừa kế một ngai sắt vững chãi, một ngân khố đầy ắp, và một di sản đầy thiện chí mà ông của ngài đã gieo trồng suốt 50 năm. Gia tộc Targaryen sau này không còn có thời kỳ nào hùng mạnh được như dưới kỷ nguyên của Viserys. Những hoàng tử và công chúa có chung huyết thống chưa bao giờ đông đúc đến thế kể từ thời Ngày Tận Thế, và không có thời đại nào có nhiều rồng như những năm 129 và 130 AC.

Vua Viserys Đệ nhất trên Ngai Sắt

Nhưng những biến động của Vũ Điệu Bầy Rồng cũng đã được đặt mầm mống ở triều đại của Viserys I, và nó chủ yếu là do dòng máu hoàng gia. Từ rất sớm trong triều đại của mình, điều phiền toái nhất đối với Viserys là người em trai của chính ông, hoàng tử Daemon Targaryen. Daemon khá là lanh lợi và khá dễ bị chọc giận, nhưng chàng cũng hăng hái, can đảm và nguy hiểm. Chàng được phong hiệp sĩ năm 16 tuổi, giống như Maegor I, và đích thân Jaehaerys I trao cho Daemon thanh kiếm bằng thép Valyria Darksister để thưởng cho năng lực của chàng. Chàng ta là một trong những người sáng giá nhất trong số những người ủng hộ Viserys trong Đại Hội Đồng và thậm chí còn tập hợp được một lực lượng nhỏ những huynh đệ ăn thề và những binh lính khi có tin đồn rằng Corlys Velaryon đang chuẩn bị một hạm đội tàu để bảo vệ quyền lực của con trai ông ta, Laenor. Vua Jaehaerys tránh phải đổ máu, nhưng rất nhiều người đã ghi nhớ rằng Daemon đã sẵn sàng để giải quyết vấn đề.

Từ lịch sử ghi lại bởi Đại Học Sĩ GyldaynDù chàng ta đã cưới Quý Cô vùng Runestone vào năm 97 AC, trong triều đại Vua Già, cuộc hôn nhân đã không tốt đẹp. Hoàng tử Daemon cảm thấy vùng Vale của gia tộc Arryn quá nhàm chán (“Ở vùng Vale, đàn ông đụ con cừu”, chàng viết, “Các bạn không thể trách họ. Con cừu của họ còn đẹp hơn người phụ nữ của họ”) và rất nhanh chóng có ác cảm với người vợ của mình, người mà chàng ta gọi là “con phò bằng đồng của ta”, đặt dựa theo bộ áo giáp bằng đồng được mặc bởi các lãnh chúa của gia tộc Royce.

Daemon thành hôn với Rhea Royce vào năm 97 AC khi nàng trở thành người thừa kế của vùng đất cổ xưa vùng Runestone của xứ Vale. Đây là một sự kết hợp đẹp đôi và giàu có, nhưng Daemon cảm thấy hầu như không có hứng thú gì với xứ Vale, và với người vợ của mình thì còn ít hơn, và họ nhanh chóng ghẻ lạnh nhau.

Có vẻ như đây là một mối quan hệ thực sự khô khan, và mặc dù Viserys I từ chối lời thỉnh cầu xin hủy bỏ hôn ước của em trai mình, ông ta vẫn triệu tập Daemon về để tiếp nhận gánh nặng của luật lệ. Ban đầu Daemon phụng sự với tư cách quản lý ngân khố, rồi sau đó là quản lý luật pháp, nhưng chính kẻ cạnh tranh lớn nhất của chàng, Cánh Tay Phải Ser Otto Hightower đã thuyết phục Viserys tước bỏ toàn bộ những chức vụ này của chàng. Vậy nên đến năm 104 AC, Viserys giao cho người em trai của mình chức chỉ huy đội City Watch (Lực lượng tuần tra thành phố).

Hoàng tử Daemon tăng cường vũ khí và huấn luyện cho đội City Watch và cho họ mặc những chiếc áo choàng vàng dẫn đến việc tới ngày nay họ vẫn được biết đến với cái tên “đội áo choàng vàng”. Chàng cũng thường gia nhập cùng họ đi tuần trên các con phố, rất nhanh chóng trở nên nổi tiếng với cả những đứa bé láu cá hư hỏng nhất đến những thương nhân giàu có nhất, và bị gán cho một số danh tiếng khá xấu xa ở những nhà thổ vì chàng hay có thói quen tùy ý sử dụng hàng hóa theo ý thích. Tội phạm giảm mạnh, dù cho một số người nói rằng đó là do Daemon cực kỳ sáng giá trong việc áp dụng những hình thức trừng phạt khắc nghiệt. Dù vậy thì những người được hưởng lợi từ những luật lệ của chàng vẫn rất yêu mến chàng, và Daemon sớm được biết đến với cái tên “Lãnh chúa của Flee Bottom”. Sau đó, khi Viserys từ chối phong cho chàng danh hiệu hoàng tử của Dragonstone, chàng vẫn được gọi là “Hoàng tử của Thành Phố”. Cũng chính trong các nhà thổ của thành phố mà chàng tìm được niềm vui, một cô nhân tình, một vũ công xứ Lys rất trắng tên là Mysaria, ngoại hình và danh tiếng của nàng khiến cho những cô gái điếm biết nàng gọi nàng là Misery, Sâu Trắng. Sau này, nàng trở thành cố vấn tình báo của Daemon.

Vài người nói rằng sự ủng hộ của Daemon với Viserys trong Đại Hội Đồng được thúc đẩy bởi niềm tin rằng chàng sẽ là người thừa kế của anh trai mình. Nhưng trong tâm trí Viserys, ông đã chọn cho mình người thừa kế khác rồi, Rhaenyra, đứa con gái duy nhất với người em họ, Nữ hoàng Aemma thuộc gia tộc Arryn. Rhaenyra sinh năm 97 AC, và từ khi còn bé cha nàng đã rất yêu thương nàng, dẫn nàng đi cùng mọi nơi mà ông đi – thậm chí là tới phòng hội đồng, nơi đây ông khuyến khích nàng quan sát và lắng nghe để học hỏi. Cũng vì lí do này, triều đình cũng rất yêu thương nàng, và rất nhiều người bày tỏ lòng ngưỡng mộ với nàng. Những ca sĩ đặt tên cho nàng là Ánh Sáng Của Đế Chế, vì nàng rất trong sáng và rất tiềm năng – một cô bé xinh đẹp đã trở thành một người cưỡi rồng khi mới 7 tuổi khi nàng bay trên lưng con rồng cái của mình Syrax, được đặt theo tên của một trong số các cựu thần của Valyria.

Vào năm 105 AC, mẹ của nàng cuối cùng cũng sinh hạ được một người con trai mà cả nhà vua và nữ hoàng đều rất mong ngóng, nhưng nữ hoàng chết trong khi sinh nở, và đứa bé – tên là Baelon- chỉ sống được hơn mẹ có một ngày. Đến lúc này thì Viserys thực sự suy sụp vì sức ép tìm người thừa kế, và bỏ qua những tiền lệ của năm 92 AC và Đại Hội Đồng năm 101 AC, ông chính thức tuyên bố Rhaenyra là Công Chúa của Dragonstone và là người thừa kế của mình. Một buổi lễ long trọng được cử hành với hàng trăm lãnh chúa quỳ gối bày tỏ lòng tôn kính trước công chúa trong khi nàng ngồi dưới chân cha mình. Nhưng hoàng tử Daemon không nằm trong số đó.

Daemon Targaryen, Hoàng tử của Thành phố cùng đội quân áo choàng vàng 

Năm 105 AC còn có một sự kiện đáng chú ý nữa: Ser Criston Cole được nhận vào đội Vệ Vương. Sinh năm 82 AC, là con của một quản gia phục vụ gia tộc Dondarrion thuộc Blackhaven, Crison đã nhận được sự chú ý của triều đình tại giải đấu vùng Maidenpool kỉ niệm ngày Viserys ngồi lên ngai sắt, ở đây ông vô địch giải quần đấu và về nhì trong cuộc đấu thương tay đôi.

Tóc đen, mắt xanh lá, và hài hước, ông đã tỏa sáng trong mắt những quý cô triều đình – và nhất là công chúa Rhaenyra. Nàng ngưỡng mộ ông ta, đặt tên ông là “Hiệp Sĩ Trắng” và cầu xin cha nàng cho ông làm vệ sĩ của mình, ông đã chấp thuận. Sau đó, Cole đã luôn bên cạnh nàng và đáp ứng mọi ý thích của nàng. Những năm sau đó, người ta kể rằng trong mắt công chúa chỉ còn để ý đến một mình Ser Criston mà thôi, nhưng cũng có nhiều lí do để nghi ngờ điều này có hoàn toàn là sự thực hay không.

Vấn đề bắt đầu trở nên phức tạp hơn khi, với sự động viên của Ser Otto Hightower, Vua Viserys I tuyên bố ý định cưới Quý Cô Alicent, con gái của Ser Otto với người hầu gái cũ của Vua Già. Hầu hết đế quốc đều ăn mừng mối liên minh này. Rhaenyra, vẫn giữ cương vị của mình là người thừa kế, chào đón cô vợ mới của cha mình, vì họ đã biết nhau từ lâu trong triều đình. Tuy nhiên, ở xứ Vale thì không phải ai cũng vui mừng đến thế, nơi mà người ta đồn rằng hoàng tử Daemon đã đánh đòn người hầu mang cho chàng tin tức về cuộc hôn nhân này, và ở Driftmark cũng vậy, nơi mà Lãnh chúa Corlys và Công Chúa Rhaenys đã chứng kiến con gái họ, Laena, cũng đã từng bị nhà vua từ chối.

Một trong số những hệ quả của cuộc hôn nhân giữa Vua Viserys I và Alicent là mối liên minh giữa hoàng tử Daemon và hội Rắn Biển. Mệt mỏi khỉ cứ phải ngồi chờ đợi vương miện của mình dường như cứ càng ngày càng xa xôi hơn, Daemon xác định tự gây dựng lên vương quốc của chính mình. Trong vấn đề này, chàng và Corlys Velaryon có chung một mục đích, và phải cám ơn sự hiếu chiến của Vương Quốc Ba Chị Em, hay đôi khi còn được còn gọi là Triarchy, cấu thành bởi liên minh giữa Lys, Myr và Tyrosh vốn đã được sinh ra từ một liên minh thành công chống Volantis. Thời gian đầu, liên minh này được tán dương trên toàn Bảy Vương Quốc, nhưng rất nhanh chóng sau đó, họ trở nên tồi tệ hơn cả lũ cướp và hải tặc mà họ đã đánh bại.

Cuộc chiến bắt đầu vào năm 106 AC, đội Rắn Biển cung cấp một hạm đội tàu và Daemon góp Caraxes và kĩ năng cầm quân của mình để lãnh đạo đội những đứa con thứ và những hiệp sĩ lưu vong tụ tập dưới trướng của Daemon. Vua Viserys cũng tài trợ cho cuộc chiến của họ, cung cấp tiền để thuê lính và chi trả các nguồn lực khác.

Họ chiến thắng rất nhiều trận chiến trong 2 năm sau đó, đỉnh điểm là khi hoàng tử Daemon giết chết hoàng tử xứ Myr – đô đốc Craghas Drahar, còn được gọi là Người Nuôi Cua – trong một trận chiến tay đôi. (Khi ông biết tin rằng Daemon đã tự tuyên bố mình là Vua Biển Hẹp vào năm 109 AC, Vua Viserys đã nói rằng em trai của ông có thể giữ cái ngôi vị của anh ta nếu điều đó có thể “giữ nó tránh khỏi rắc rối”.). Tuy nhiên, điều này có vẻ là một sự ghi nhận chiến thắng hơi sớm. Quân Triarchy điều thêm một hạm đội tàu mới cùng với quân đội vào năm sau đó, và xứ Dorne gia nhập với phe Triarchy trong cuộc chiến chống lại Daemon và vương quốc nhỏ bé, non nớt của chàng.

Vào năm 107 AC, Alicent sinh cho Viserys một đứa con trai đặt tên là Aegon, và cuối cùng thì nhà vua cũng đã có con trai. Sau Aegon là đến một người em gái, Helaena, vợ tương lai của Aegon, và sau đó là một người em trai nữa tên là Aemond. Nhưng việc sinh ra một đứa con trai cũng có nghĩa là câu hỏi về người thừa kế lại một lần nữa được đặt ra, và không chỉ là bởi bản thân nữ hoàng, mà còn bởi cha nàng, Cánh tay Phải, những người đang rất nóng lòng muốn thấy hậu duệ của họ vượt lên trên hậu duệ của Aemma. Tuy nhiên, bản thân Ser Otto lại bị vượt qua, vào năm 109 AC ông bị thay thế bởi Lãnh chúa Lyonel Strong, người đã từng phục vụ trung thành với chức danh quản lý luật pháp. Đối với Vua Viserys, vấn đề đó đã được giải quyết từ lâu rồi: Rhaenyra là người thừa kế của ông, và ông không muốn nghe thêm bất cứ tranh cãi nào nữa, bất chấp những điều luật được thông qua bởi Đại Hội Đồng vào năm 101 luôn đặt con trai ở vị trí cao hơn con gái.

Những ghi chép và thư từ được bảo tồn lại từ thời kỳ này bắt đầu nói về “phe nữ hoàng” và “phe công chúa”. Nhờ vào giải đấu năm 111 AC, họ được biết đến với cái tên “phe xanh” và “phe đen”. Tại giải đấu này, người ta kể lại rằng, Nữ hoàng Alicent phủ một chiếc áo choàng màu xanh tuyệt đẹp, trong khi Rhaenyra đã khiến cho không ai có thể hoài nghi về quyền thừa kế của mình bằng cách mặc trang phục đen có điểm xuyết đỏ, tượng trưng cho cờ hiệu của gia tộc Targaryen. Cũng trong giải đấu này, người ta chứng kiến sự trở lại của Daemon Targaryen, Vua Biển Hẹp, từ cuộc chiến của chàng. Chàng đội một chiếc vương miện khi Caraxes đáp xuống, nhưng chàng quỳ xuống trước người anh trai của mình và bỏ vương miện ra, dâng lên như một sự bày tỏ lòng tôn kính. Viserys nâng chàng dậy, trả lại chiếc vương miện và hôn lên cả hai má chàng, vì cho dù biết bao những bất đồng giữa họ, Viserys vẫn thực sự yêu thương em trai mình. Đám đông ở giải đấu hò reo, nhưng không ai hò reo to hơn Rhaenyra, người rất yêu mến ông chú hoạt bát của mình. Có lẽ còn hơn cả là yêu ấy … nhưng các nguồn tin khá mâu thuẫn với nhau.

Chỉ vài tháng sau Daemon bị trục xuất. Lí do là gì? Các nguồn tin rất khác nhau. Một số người, chẳng hạn như Runciter và Munkun, khẳng định rằng Vua Viserys và Vua Daemon cãi nhau (vì tình cảm anh em đôi khi vẫn phải hứng chịu những sự bất đồng ý kiến), và đó là lí do mà Daemon bỏ đi. Một số khác lại nói rằng chính Alicent (có thể là do sự xúi giục của Ser Otto) là người thuyết phục Viserys rằng Daemon phải đi. Nhưng có hai câu chuyện khác đầy đủ hơn về vấn đề này:

Quyển sách “Triều đại vua Viserys, Đệ Nhất, và Vũ Điệu Bầy Rồng sau đó” của tu sĩ Eustace được viết sau khi trận chiến kết thúc. Dù cho cách viết của ông khá là khô khan và nặng nề, Eustace rõ ràng là một người thân tín của gia tộc Targaryen, và nói chính xác về khá nhiều điều. Tuy nhiên quyển sách “Lời khai của Mushroom” do Mushroom viết thì lại là chuyện khác. Một tên lùn cao 3 feet, với một cái đầu quái dị (và cũng là một con người quái dị hợp với nó luôn, nếu như ông ta là đáng tin), Mushroom là một thằng hề trong triều đình, và được tin rằng là một tên thiểu năng. Vì thế nên, những người danh tiếng trong triều đình nói chuyện thoải mái xung quanh hắn. Quyển Lời khai là những ghi chép của hắn ta về những sự kiện trong những năm tháng hắn ta ở triều đình, được ghi chép lại bởi một thư ký nào đó mà chúng ta không rõ, và quyển sách đầy rẫy những câu chuyện của Mushroom về những âm mưu, những vụ giết người, gặp gỡ, xúi giục và còn nhiều nữa – và tất cả đều cực kỳ chi tiết và thẳng thắn. Những ghi chép của học sĩ Eustace và Mushroom mâu thuẫn nhau ở khá nhiều điểm, nhưng đôi khi, có những vấn đề trùng khớp nhau tới mức đáng ngạc nhiên giữa chúng.

Eustace khẳng định rằng Daemon và Công chúa Rhaenyra bị bắt gặp trên giường với nhau bởi Ser Arryk Cargyll, và đây chính là lí do mà Viserys trục xuất em trai mình khỏi triều đình. Tuy nhiên Mushroom lại kể một câu chuyện khác, rằng Rheanyra chỉ ngưỡng mộ duy nhất Ser Criston Cole, nhưng hiệp sĩ đã khước từ những lời đề nghị của nàng. Sau đó thì chính chú nàng đã đề nghị dạy nàng những bí kíp trong tình yêu, để nàng có thể lay chuyển đức tin của Ser Criston và khiến ông phá vỡ lời thề của mình. Nhưng, khi cuối cùng nàng cũng nghĩ rằng mình đã sẵn sàng để đối mặt với ông ta, hiệp sĩ, người mà Mushroom thề rằng trong sạch và đức hạnh như một bà sơ già – phản ứng lại một cách hoảng sợ và ghê tởm. Viserys rất nhanh chóng nghe được tin tức này. Và cho dù phiên bản nào của câu chuyện là chính xác, thì chúng ta đều biết rằng Daemon đã cầu hôn Rhaenyra, nếu như Viserys đồng ý hủy hôn ước của chàng với Quý Cô Rhea. Viserys từ chối, và thay vào đó trục xuất Daemon khỏi Bảy Vương Quốc, không bao giờ được trở về cho đến khi chết. Daemon ra đi, trở về Stepstones, trở về với cuộc chiến của mình.

Công chúa Rhaenyra, Niềm hạnh phúc của Vương quốc

Vào năm 112 AC, Ser Harold Westerling qua đời và Ser Criston Cole được phong chức Tổng chỉ huy của đội Vệ Vương thay thế ông ta. Và đến năm 113 AC, công chúa Rhaenyra đến tuổi lấy chồng. Trong những năm trước đó, rất nhiều đàn ông đã mong muốn cầu thân với nàng (trong số đó có người thừa kế của Harrenhal, Ser Harwin Strong, người còn được gọi là Breakbones (Đập Nát Xương), và được ghi chép lại là hiệp sĩ khỏe nhất toàn đế quốc), tặng nàng những món quà (như cặp sinh đôi Ser Jason và Ser Tyland Lannister đã từng làm tại Casterly Rock), sáng tác những bài hát ca ngợi sắc đẹp của nàng, và thậm chí giao đấu với nhau để phục vụ ý thích của nàng (như những đứa con trai của Lãnh chúa Blackwood và lãnh chúa Bracken đã làm). Thậm chí còn có những lời đồn về việc nàng sẽ thành hôn với Hoàng tử xứ Dorne, để gắn kết hai đế quốc lại mãi mãi. Nữ hoàng Alicent (và Ser Otto, cha của bà), cũng tiến cử đứa con trai của mình là Hoàng tử Aegon, dù cho chàng ít tuổi hơn khá nhiều. Nhưng hai chị em cùng cha khác mẹ chưa bao giờ hòa thuận với nhau, và Viserys cũng hiểu rằng nữ hoàng của ông ham muốn một sự kết đôi vì quyền lực cho con trai bà hơn là vì tình yêu của Aegon dành cho Rhaenyra.

Phớt lờ tất cả những lời cầu hôn, Viserys chuyển hướng sang đội Rắn Biển và Công chúa Rhaenys, con trai của bà là Laenor đã từng một lần cạnh tranh cho một vị trí trong Đại Hội Đồng vào năm 101. Laenor mang trong mình huyết thống của rồng từ cả 2 họ, và thậm chí cũng có 1 con rồng cho riêng mình- con rồng màu trắng xám tuyệt đẹp mà chàng gọi là Seasmoke. Hơn nữa, sự kết đôi này sẽ gắn kết hai phe phái đã từng đối đầu nhau tại Đại Hội Đồng năm 101. Nhưng vẫn còn một rắc rối: ở tuối 19, Laenor thích thú với công việc của mình như một người hầu cận hơn, và được cho rằng chưa từng biết đến cảm giác thân mật với phụ nữ, và cũng chưa có đứa con hoang nào. Nhưng về điều này, Đại Học Sĩ Mellos đã nhận xét: “Thế thì sao? Tôi không thích cá, nhưng khi cá được phục vụ mang ra, tôi ăn nó.”

Rhaenyra thì lại suy nghĩ khác hoàn toàn. Có lẽ nàng vẫn còn níu kéo hy vọng về một đám cưới với Hoàng tử Daemon, như Eustace đề cập, hoặc tìm cách dụ dỗ Ser Criston lên giường, như Mushroom đã khẳng định. Nhưng Viserys không thèm lắng nghe bất cứ điều gì, và để đối chọi lại với tất cả những sự phản đối của nàng, ông chỉ cần lưu ý một điều rằng, nếu nàng từ chối cuộc hôn nhân, ông sẽ xem xét lại về vấn đề người thừa kế. Và sau đó là cuộc đổ vỡ cuối cùng giữa Ser Criston và Rhaenyra, dù cho tới ngày hôm nay chúng ta vẫn không biết được rằng nó được châm ngòi bởi Ser Criston hay Rhaenyra. Phải chăng nàng đã cố gắng quyến rũ ông ta một lần nữa? Phải chăng ông ta cuối cùng cũng đã chấp nhận tình yêu của mình, giờ đây có vẻ như nàng sắp phải thành hôn, và cố gắng thuyết phục nàng chạy trốn cùng mình?

Chúng ta chẳng biết rõ được. Cũng như chúng ta chẳng biết được chuyện này có thật hay không, rằng sau khi Cole bỏ nàng, nàng cũng từ bỏ luôn cuộc sống độc thân (nếu như nàng thực sự vẫn còn nó) với Ser Harwin Strong- một tuýp hiệp sĩ bớt ngần ngại hơn nhiều. Mushroom nói rằng chính mắt hắn ta nhìn thấy họ trên giường, nhưng có đến phân nửa những lời hắn nói chẳng thể tin được – và nửa còn lại đôi khi chúng ta mong đừng có là sự thật. Điều chúng ta có thề chắc chắn là vào năm 114 AC, công chúa Rhaenyra và chàng hiệp sỹ mới được sắc phong Laenor kết hôn, và theo phong tục, một giải đấu được tổ chức để kỉ niệm. Tại giải đấu này, Rhaenyra chọn một đấu sĩ mới là Breakbones, trong khi Ser Criston lần đầu tiên theo phe của Nữ hoàng Alicent. Tất các các ghi chép về giải đấu đều thống nhất rằng Cole chiến đấu trong một cơn thịnh nộ ghê gớm và đánh bại tất cả những kẻ thách đấu. Ông đập nát xương quai xanh và xương khuỷu tay của Breakbones (Đập Nát Xương), khiến cho Mushroom gọi ông ta là Brokenbones (Gãy Xương), nhưng vết thương kinh khủng nhất mà ông gây ra là cho đấu sĩ ưa thích của Laenor, hiệp sỹ rất điển trai Ser Joffrey Lonmouth, người được mệnh danh là Hiệp sĩ của những nụ hôn. Ser Joffrey bị hạ đo ván trên sân bất tỉnh và đẫm máu, và hấp hối trong 6 ngày rồi chết, khiến Laenor khóc hết nước mắt vì xót thương.

Sau đó, Ser Laenor khởi hành tới Driftmark, và một số người nghi ngờ rằng liệu cuộc hôn nhân của họ có bao giờ bị tổn hại không. Rhaenyra và chồng nàng hầu hết là dành thời gian ở xa nhau, nàng ở Dragonstone còn chàng ở Driftmark. Nhưng khi mà cả vương quốc lo lắng về người thừa kế của họ, thì họ không phải đợi lâu. Gần cuối năm 114 AC, Rhaenyra sinh hạ một đứa bé trai mạnh khỏe mà nàng đặt tên là Jacaerys (không phải là Joffrey, như Ser Laenor đã hy vọng), và được bạn bè và gia đình gọi là Jace. Thế nhưng … Rhaenyra mang trong mình huyết thống của rồng, và Ser Leanor cũng tương tự như vậy mũi khoằm, nét mặt ưa nhìn, tóc trắng bạc, và mắt tím theo đúng những đặc trưng thừa kế từ người Valyria. Thế nhưng, tại sao Jacaerys lại có tóc và mắt nâu, và mũi tẹt? Rất nhiều người nhìn vào họ, rồi nhìn sang Ser Harwin Strong thô kệch – giờ đã là thủ lĩnh của phe đen, và là vệ sĩ thường trực của Rhaenyra – và nghi ngờ.

Rhaenyra sinh thêm 2 đứa con trai nữa – Lucerys (còn được gọi là Luke) và Joffrey- trong cuộc hôn nhân của nàng với Ser Laenor Velaryon, và tất cả đều khỏe mạnh và rắn chắc, với tóc nâu và mũi tẹt mà chả giống Rhaenyra hay Ser Laenor. Trong phe xanh, người ta nói rằng chúng chắc chắn là con của Breakbones, và rất nhiều người nghi ngờ liệu chúng có cưỡi được rồng không. Nhưng theo lệnh của Viserys, mỗi đứa đều được trao cho 1 quả trứng rồng đặt trong nôi của chúng, và mỗi quả đều nở, sinh ra những con rồng Vermax, Arrax và Tyraxes. Về phần mình, nhà vua phớt lờ tất cả những tin đồn, vì ý định rõ ràng của ông là tiếp tục giữ Rhaenyra làm người thừa kế của mình.

Bốn bi kịch xảy ra vào năm 120 AC khiến cho năm đó được ghi nhớ là Năm Của Mùa Hạ Đỏ (không hề bị nhầm lẫn với Mùa Hạ Đỏ năm 236 AC), vì nó đặt nền tảng cho Vũ Điệu Bầy Rồng. Bi kịch đầu tiên là cái chết của Laena Velaryon, em gái của Laenor. Từng một thời được xem như là hôn thê của Viserys, nàng thành hôn với Hoàng tử Daemon vào năm 115 AC sau khi vợ của chàng, Quý Cô Rhea, chết trong một cuộc đi săn ở xứ Vale. (Daemon, lúc này, đã mệt mỏi với Stepstones và đã từ bỏ vương miện của mình, sau này 5 người khác đã tiếp nối chàng làm Những Vị Vua Biển Hẹp, cho tới khi cái từ “vương quốc” chính thức chấm dứt hoàn toàn.

Laena sinh cho Daemon hai người con gái song sinh, Baela và Rhaena. Dù lúc đầu Vua Viserys rất tức giận với cuộc hôn nhân này, vì đã tổ chức mà không hề có mặt ông, ông cho phép Daemon mang những đứa con gái đến gặp mặt triều đình vào năm 117 AC, chống lại sự phản đối của hội đồng nhỏ của mình, ông vẫn yêu thương em trai mình và có lẽ nghĩ rằng tình anh em sẽ có thể giúp nó bình tĩnh. Vào năm 120 AC, Laena tiếp tục sinh hạ thêm một đứa bé, và sinh cho Daemon một đứa con trai mà chàng đã luôn ao ước. Nhưng thứ sinh ra khỏi tử cung nàng là một sinh vật vặn xoắn và không có hình dáng, và chết rất nhanh sau khi sinh. Laena, không lâu sau, cũng qua đời.

Nhưng chính là cha mẹ của nàng, Lãnh Chúa Corlys và Công chúa Rhaenys mới là những người có nhiều lí do hơn để tiếc thương cho năm đó. Họ vẫn còn khóc thương cho người con gái của mình thì con trai của họ bị cướp đi. Tất cả các ghi chép đều thống nhất rằng Laenor đang tham dự một hội chợ ở Spicetown khi chàng bị ám sát. Eustace chỉ ra cái tên của người bạn và cũng là vệ sĩ của chàng (và tình nhân nữa, như vài người đồn đoán) Ser Qarl Correy, nói rằng họ tranh cãi với nhau bởi vì Laenor định bỏ anh ta và đi tìm niềm vui mới. Những lưỡi kiếm được rút ra, và Laenor bị giết. Ser Qarl bỏ trốn, và không ai còn thấy anh ta nữa. Tuy nhiên, Mushroom khẳng định một câu chuyện còn đen tối hơn: rằng chính hoàng tử Daemon đã thuê Correy ám sát Laenor, để giải thoát cho Rhaenyra đến với mình.

Bi kịch thứ 3 là cuộc xích mích xấu xí giữa những đứa con của Alicent và những đứa con của Rhaenyra, xảy ra khi Aemond Targaryen Không Rồng tới để lấy con rồng của Laena quá cố, Vhagar, về cho mình. Xô xát đã xảy ra cùng với những nắm đấm khi Aemond mỉa mai những đứa con của Rhanery là “Strongs” – cho tới khi Hoàng tử Lucerys rút dao ra và chọc vào mắt Aemond. Sau đó, Aemond được biết đến với cái tên Aemond Một Mắt – dù vậy ông đã thành công lấy được Vhagar. (Ông ta đã có cơ hội để trả thù việc mình bị mất 1 con mắt trong những năm về sau, dù cho đế quốc đã phải đổ máu vì điều đó).

Trước khi nàng thành hôn với Daemon, Laena đã được đính hôn trong gần một thập kỷ với con trai của một Lãnh chúa cũ ở Braavos, nhưng thanh niên đó đã phung phí tài sản của cha mình, và ông ta sớm trở thành không hơn một tên ăn bám ở High Tide và là nỗi hổ thẹn của Ser Corlys. Không hề ngạc nhiên khi Daemon, ghé thăm sau cái chết của vợ mình, gặp Laena (người được mô tả là vô cùng xinh đẹp) và nói chuyện riêng tư với hội Rắn Biển về một lễ thành hôn. Ngay sau đó, Hoàng tử Daemon chọc giận vị hôn phu người Braavos của nàng tới mức tên thanh niên đó thách đấu với chàng trong một trận đấu đôi. Và đó là kết cục của đứa con hoang phí của Lãnh chúa biển.

Ba người con trai của Công chúa Rhaenyra (từ trái sang phải): Jacaerys, Joffrey và Lucerys

Cuối cùng, Viserys cũng đã dàn xếp được hòa bình, và ông ta làm điều đó bằng cách tuyên bố rằng bất kỳ đàn ông hay đàn bà nào còn thắc mắc về cha của những đứa con của Rhaenyra sẽ bị cắt lưỡi. Sau đó ông ra lệnh cho Alicent và những đứa con của nàng trở về King’s Landing, trong khi Rhaenyra tiếp tục ở lại Dragonstone với những đứa con của mình, để họ không gây sự với nhau nữa. Ser Erryk Cargyll ở lại Dragonstone với tư cách là vệ sĩ của Rhaenyra, thay thế vị trí của Ser Harwin Strong phải trở về Harrenhal.

Bi kịch cuối cùng – mà một số người nói là ít quan trọng nhất – là đám cháy ở Harrenhal cướp đi sinh mạng của Lãnh chúa Lyonel và con trai cũng là người thừa kế của ông, Ser Harwin. Nhưng những kẻ nào nói thế thật là ngu dốt. Viserys, giờ đây đã già và mệt mỏi, và càng ngày càng trở nên bớt hứng thú với chuyện triều chính của đế quốc, bị bỏ mặc ko có Cánh tay phải, trong khi Rhaenyra bị bỏ rơi không có cả chồng lẫn, như một số người đề cập, nhân tình. Một số ghi chép nhìn nhận đó như là một tai nạn, không hơn. Nhưng một số khác thì khẳng định những giả thiết hung ác hơn. Một số tin rằng Ser Larys Clubfoot – một trong những hầu cận của nhà vua và là đứa con út của Lãnh chúa Lyonel – có thể đã dàn xếp vụ này để hắn ta có thể thừa kế Harrenhal. Một số lịch sử khác thậm chí còn ngụ ý rằng chính Hoàng tử Daemon đứng sau vụ này.

Thay vì bổ nhiệm một Cánh tay phải mới, nhà vua triệu hồi Ser Otto tử Oldtown theo lời năn nỉ của Alicent và phong cho ông ta làm Cánh Tay Phải một lần nữa. Và thay vì khóc thương người chồng quá cố, Rhaenyra cuối cùng cũng thành hôn với chú mình, Hoàng tử Daemon. Vào những ngày cuối năm 120 AC, nàng thậm chí còn sinh hạ cho chàng đứa con trai đầu tiên, nàng đặt tên nó là Aegon, theo tên của Nhà Chinh Phục. (Khi nghe được tin này, Nữ hoàng Alicent đã rất tức giận, vì đứa con trai cả của bà cũng đặt theo tên của Nhà Chinh Phục. Hai đứa bé Aegon sau này được biết đến với cái tên Aegon Lớn và Aegon Bé). Vào năm 122 AC, Rhaenyra và Daemon sinh hạ thêm một đứa con trai nữa, Viserys. Viserys không mạnh mẽ bằng Aegon Bé hay người anh em cùng cha khác mẹ Valeryon, nhưng chứng tỏ được sự thông minh từ rất sớm. Tuy nhiên, một số người nói rằng đó là một điềm báo, khi mà quả trứng rồng được đặt trong nôi của Viserys không chịu nở.

Và rồi mọi thứ cứ thế tiếp diễn, cho tới ngày định mệnh năm 129 AC khi Viserys I qua đời. Con trai ông, Aegon Lớn, đã thành hôn với con gái ông, Helaena, và Helaena đã sinh cho Aegon một cặp sinh đôi Jaehaerys và Jaehaera (sau này trở thành những đứa trẻ kỳ lạ, chậm lớn, không bao giờ cười hay khóc như những đứa trẻ khác), và một đứa con trai nữa được đặt tên là Maelor vào năm 127 AC. Tại Driftmark, hội Rắn Biển bắt đầu yếu dần và rút lui. Viserys, đã bước vào những năm cuối đời mình những vẫn rất nhân hậu, đã tự làm mình bị thương trên Ngai Sắt vào năm 128 AC sau khi biện hộ cho một buổi xét xử. Vết thương trở nên nhiễm trùng nghiêm trọng, và cuối cùng Học sĩ Orwyle (người thay thế cho Học sĩ Mellos vào năm trước đó) bắt buộc phải cắt đi 2 ngón tay. Tuy nhiên, phương pháp đó vẫn không đủ hiệu quả, và khi năm 128 kết thúc và bước sang năm 129, Viserys càng ngày càng bệnh nặng.

Ba người con trai của vua Viserys (từ trái sang phải): Aegon, Daeron và Aemond

Vào ngày thứ 3 của tháng 3 năm 129 AC, khi đang kể cho Jaehaerys và Jaehaera trên giường của ông một câu chuyện về ông cố cố nội của chúng và nữ hoàng của ông chiến đấu với người khổng lồ, voi ma mút, và man tộc phía bên kia Bức Tường, nhà vua bắt đầu mệt. Ông xua bọn trẻ đi khi câu chuyện kết thúc và rồi chìm vào một giấc ngủ và không bao giờ thức dậy nữa. Ông đã trị vì trong 26 năm, trải qua một triều đại thịnh vượng nhất trong lịch sử Bảy Vương Quốc nhưng cũng đã gieo vào đó một hạt giống tai ương mà sẽ làm suy tàn cả gia tộc của ông và cái chết của cả loài rồng.

7. Aegon Đệ nhị

Không có cuộc chiến nào có thể đẫm máu hơn và tàn bạo hơn Vũ Điệu Bầy Rồng, cái tên mà các ca sĩ và Munkun đã đặt cho nó. Đây là cuộc chiến tồi tệ nhất – cuộc chiến giữa những người anh em cùng cha khác mẹ. Bất chấp sự ưu tiên không hề suy chuyển của Viserys dành cho Rhaenyra, Hoàng tử Aegon vẫn được thuyết phục để tiếp quản vương miện của cha mình, bởi mẹ của chàng và tiểu hội đồng, trước cả khi xác của Viserys kịp lạnh. Khi Rhaenyra, Công chúa của Dragonstone nghe được tin này, nàng đã vô cùng phẫn nộ. Nàng lúc đó đang mang thai tại Dragonstone, chờ đợi đứa con thứ 3 với Hoàng tử Daemon.

Từ lịch sử ghi lại bởi Đại Học Sĩ Gyldayn:Tại Dragonstone, không có lời ca tụng nào cả. Thay vào đó, những tiếng gào thét vang vọng qua các tòa sảnh và những giếng sao của Tháp Rồng Biển, và vọng xuống dưới từ những căn phòng của nữ hoàng, nơi mà Rhaenyra Targaryen căng thẳng và run rẩy trong ngày đau đẻ thứ 3. Đứa trẻ vốn dĩ chưa được đến kỳ hạn sinh cho tới một tháng sau, nhưng những tin tức từ King’s Landing đã đẩy nàng vào một cơn thịnh nộ điên cuồng, và cơn giận có lẽ đã khiến nàng chuyển dạ, cứ như là đứa bé trong bụng nàng cũng giận dữ và chiến đấu đòi ra ngoài. Nàng gào thét những lời nguyền rủa trong suốt những ngày nàng chuyển dạ, kêu gọi cơn thịnh nộ của những vị thần trút xuống đầu những đứa em cùng cha khác mẹ của nàng, và mẹ của bọn họ, nữ hoàng, và mô tả những màn tra tấn nàng sẽ trút lên họ trước khi cho phép họ chết. Nàng cũng nguyền rủa cả đứa con trong bụng mình, Mushrooms kể lại. “Cút ra đi,” nàng gào thét, cào cấu vào cái bụng đang phình to của mình trong khi học sĩ và bà đỡ của nàng cố gắng kiềm chế nàng. “Đồ quái vật, đồ quái vật, cút ra, cút ra, CÚT RA ĐI!”Khi đứa bé cuối cùng cũng ra, nó chính xác là một con quái vật: một bé gái sơ sinh, xoắn vặn và không ra hình thù, với một cái lỗ trước ngực ở chỗ mà đáng ra là trái tim của nó, và một cái đuôi cứng, đầy vảy. Hoặc ít nhất thì đó là Mushroom miêu tả nó như vậy. Tên lùn kể lại rằng chính hắn là người mang sinh vật bé nhỏ đó tới sân để thiêu. Bé gái xấu số đó được đặt tên là Visenya, Công chúa Rhaenyra tuyên bố vào ngày hôm sau, khi sữa hoa anh túc tạm thời giảm bớt nỗi đau của nàng. “Nó là đứa con gái duy nhất của ta, và chúng đã giết nó. Chúng ăn cắp vương miện của ta và giết con gái ta, và chúng sẽ phải trả lời cho điều đó.”

Sau khi sinh hạ xong, Rhaenyra bắt đầu chuẩn bị cho chiến tranh. Cả nàng và Alicent đều nhận được sự ủng hộ giữa những người họ hàng của mình – và giữa những lãnh chúa vĩ đại của đế quốc. Và mỗi phe đều có rồng. Đó là những nguyên liệu để cấu thành thảm họa, và điều đó đã được chứng minh. Đế quốc chưa bao giờ đổ máu khủng khiếp tới như vậy, và cũng mất rất nhiều năm để những vết sẹo có thể lảnh.

Mushroom khẳng định rằng Nữ hoàng Alicent đã đẩy nhanh cái chết của chồng mình bằng “một nhúm thuốc độc” trong ly rượu của ông mà chúng ta có lẽ đã bỏ qua. Nhưng không ai có thể nghi ngờ rằng người phải đổ máu đầu tiên trong Vũ Điệu Bầy Rồng là người quản lý ngân khố đã già , Lãnh chúa Beesbury, khi ông khẳng định rằng người thừa kế đích thực của Viserys là Rhaenyra, và nàng mới là người được đội vương miện. Các ghi chép kể khác nhau về cái cách mối bất đồng ý kiến này được loại bỏ. Một số nói rằng ông ta chết rét khi bị tống vào ngục đen tối, và một số thì nói rằng Ser Criston Cole, người Tổng Chỉ Huy mà ngay sau đó được mệnh danh là Kingmaker (Người Tạo Vua) – rạch họng ông ta với một con dao nằm trên bàn. Mushroom không đồng ý với điều này, khẳng định rằng Cole đã ném Beesbury qua cửa sổ – dù cho mọi người nhớ rằng Mushroom lúc đó đang ở Dragonstone, với Rhaenyra. Nhưng đó còn lâu mới là vụ ám sát cuối cùng trong những ngày đầu tiên của Vũ Điệu. Tuy nhiên, điều đen đủi nhất là cuộc ám sát hoàng tử trẻ tuổi Lucerys Velaryon, con trai của Rhaenyra, và Jaehaerys, con trai và cũng là người thừa kế của Aegon.

Cái chết của Luke Velaryon được chứng kiến bởi rất nhiều cặp mắt tại triều đình ở Storm’s End, và tất cả các ghi chép đều thống nhất. Được cử bởi mẹ của mình tới Storm’s End để bổ sung sự ủng hộ của Lãnh chúa Borros, chàng đến và thấy rằng Hoàng tử Aemond Targaryen đã ở đó trước mình. Aemond lớn tuổi hơn, khỏe hơn và tàn nhẫn hơn Lucerys – và chàng căm ghét Lucerys do một động cơ – rằng chính Lucerys là người đã khiến chàng phải trả giá bằng một con mắt 9 năm về trước. Lãnh chúa Borros từ chối yêu cầu của Aemond muốn trả thù ngay trong tòa sảnh của ông, nhưng nói thêm rằng ông không quan tâm tới bất cứ thứ gì xảy ra bên ngoài. Vậy nên Hoàng tử Aemond, trên lưng Vhagar, đuổi theo Lucerys đang chạy trốn và con rồng nhỏ của chàng là Arrax. Hoàng tử và con rồng của mình – bị cản trở bởi cơn bão điên cuồng bên ngoài những bức tường của lâu đài – đều thiệt mạng trước sự chứng kiến của Storm’s End, và chìm xuống biển.

Rhaenyra, những ghi chép đều kể lại, đã suy sụp khi nghe tin. Nhưng cha dượng của Lucerys, hoàng tử Daemon Targeryen thì không hề. Những lời Hoàng tử Daemon gửi tới Dragonstone sau khi nghe được tin tức về cái chết của Lucerys, “Mạng đổi mạng, một đứa con trai đổi một đứa con trai. Lucerys sẽ được báo thù.” Chàng là Hoảng Tử của Thành Phố, và chàng vẫn còn rất nhiều bạn bè trong những nhà thổ ở King’s Landing. Thủ lĩnh của họ là tình nhân cũ của chàng, Mysaria, Sâu Trắng. Nàng đã sắp xếp cho màn trả thù của chàng, thuê một tên sát nhân và một tên bắt chuột được lịch sử biết đến với cái tên Máu và Pho Mát. Nhờ vào nghề nghiệp của mình, tên bắt chuột thông thạo mọi bí mật trong các đường hầm của Maegor. Lẻn vào Red Keep, Máu và Pho Mát bắt giữ được Nữ Hoàng Helaena và những đứa con của nàng … và cho vợ của Aegon II một sự lựa chọn thảm khốc: đứa nào trong số những đứa con trai của nàng sẽ chết? Nàng khóc than và cầu xin và xin hiến mạng mình nhưng không ích gì. Cuối cùng, nàng gọi tên Maelor – đứa bé nhất, và có vẻ như còn quá nhỏ để hiểu chuyện. Nhưng thay vào đó, Máu và Pho Mát sát hại Hoàng Tử Jaehaerys, trong khi mẹ của chàng gào thét kinh hãi. Sau đó Máu và Pho Mát bỏ trốn cùng với cái đầu của hoàng tử, giữ lời của chúng là chúng chỉ giết một trong số những đứa con của Aegon mà thôi.

Vào giai đoạn đầu của cuộc chiến, thủ lĩnh của lực lượng ủng hộ Aegon II là lãnh chúa Hightower, lãnh chúa Lannister, và sau cùng là lãnh chúa Baratheon. Lãnh chúa Tully cũng mong muốn chiến đấu vì nhà vua, nhưng đã già và đã nằm liệt giường, và đứa cháu của ông ta phớt lờ ý muốn của ông. Thủ lĩnh của những lực lượng ủng hộ Rhaenyra là cha đỡ đầu của nàng Lãnh chúa Velaryon, người em họ Quý Cô Jeyne Arryn, và Lãnh Chúa Stark (dù cho sự giúp đỡ của ông ta rất chậm chạp, vì ông ta muốn giữ lại toàn bộ nhân lực để thu hoạch những gì họ có thể trước khi mùa đông tới ở phương Bắc. Lãnh chúa Greyjoy cũng tấn công vùng westerland với danh nghĩa của nàng, trước sự kinh ngạc của Vua Aegon, người trước đó đã đề nghị sự ủng hộ của ông ta. Gia tộc Tully sau cùng cũng gia nhập lực lượng của Rhaenyra, bất chấp ý nguyện của Lãnh chúa Tully già nua. Tuy nhiên, gia tộc Tyrell tiếp tục giữ mình tránh xa khỏi cuộc chiến, và người xứ Dorne cũng vậy.

Đó không phải là những cuộc ám sát duy nhất trong cuộc chiến dài và tàn bạo ấy. Cũng đáng thương như cái chết của Jaehaerys, cái chết của Hoàng tử Maelor nhỏ tuổi, người không sống lâu hơn anh trai mình là mấy, còn thảm thương hơn. Ser Rickard Thorne của đội Vệ Vương được điều đi để bí mật hộ tống Maelor đến Oldtown, nơi đây cậu sẽ được che giấu ở Hightower, nhưng tại Bitterbridge (Cây Cầu Đau Khổ) ông ta bị chặn lại và bị hạ bởi một đám đông. Bản thân Maelor thì bị xé xác thành từng mảnh tại Bitterbridge khi những người đàn ông và phụ nữ trong đám đông tranh dành nhau đứa bé sơ sinh để lĩnh phần thưởng cho riêng mình. Khi Lãnh chúa Hightower san bằng Bitterbridge để trả thù và đòi công lý từ Quý Cô Caswell, nàng ta cầu xin sự tha thứ cho những đứa con của mình trước khi tự treo cổ trên những bức tường của lâu đài.

Thậm chí đội Vệ Vương cũng bị ảnh hưởng bởi những xung đột này. Ser Criston Cole phái Ser Arryk Cargyll tới Dragonstone với ý định để anh ta xâm nhập vào Citadel bằng nhân dạng của người anh em sinh đôi, Ser Erryk. Tại đó, nhiệm vụ của anh ta là giết Rhaenyra (hoặc những đứa con của nàng, các tư liệu không thống nhất nhau). Thế nhưng tình cờ, Ser Erryk và Ser Arryk bất tình lình đụng mặt nhau trong một tòa sảnh ở Citadel. Các ca sĩ kể lại rằng họ đã bày tỏ tình yêu của mình dành cho nhau trước khi những lưỡi kiếm chạm nhau, và họ chiến đấu với tình yêu và trách nhiệm trong tim mình trong khoảng một giờ đồng hồ trước khi họ cùng ôm nhau trong vòng tay mà khóc rồi chết. Ghi chép của Mushroom, người khẳng định đã chứng kiến cuộc đấu, kể lại rằng sự thực tàn bạo hơn nhiều: họ buộc tội nhau là phản nghịch, và chỉ trong thoáng chốc đã làm tử thương nhau.

Trong khi những sự kiện này diễn ra, Ser Criston Cole đã quyết định trừng phạt “những lãnh chúa phe đen” – những chư hầu của vùng crownland vẫn còn trung thành với Rhaenyra. Rosby, Stokeworth, và Duskendale gục ngã trước ông ta, nhưng ở Rook’s Rest, Lãnh chúa Stauton đã nhận được tin về cuộc viếng thăm của Cole từ trước. Thay vì chiến đấu, ông ta tự chặn cổng giam mình trong lâu đài, rồi gửi quạ đến Dragonstone cầu xin cứu viện.

Tại Dragonstone, nơi mà gia tộc Targaryen đã cai trị từ rất lâu, những người dân đen vốn đã quen xem những người cai trị ngoại quốc xinh đẹp của họ như là những vị thần. Rất nhiều những cô hầu gái được “bóc tem” bởi những lãnh chúa Targaryen đã kể rằng họ cầu nguyện cho mình được ban một “hạt giống của rồng”, và vì lí do này mà có rất nhiều người có quyền thừa kế ở Dragonstone- hoặc ít nhất là họ trông đợi thế – những người có một chút dòng máu Targaryen chảy trong huyết mạch.

Cứu viện đến trong hình hài của Công Chúa Rhaenys – lúc đó đã 55 tuổi, nhưng vẫn can trường và cứng rắn như thời còn trẻ – và con rồng của bà Meleys, Nữ Hoàng Đỏ. Nhưng Cole cũng có những con rồng của phe mình – vì đích thân Aegon II cũng đã đến chiến trường trên lưng Sunfyre, và em trai của ông ta là Aemond Một Mắt cưỡi Vhagar, con rồng vĩ đại nhất còn sống.

Người ta kể lại rằng Công Chúa Rhaenys, Nữ Hoàng Chưa Từng Được Phong, không hề e ngại trước kẻ thù của mình. Với một tiếng hét đầy phấn khích và một cú vụt bằng roi da, bà ta thúc Meleys bay lên đối mặt với chúng. Chỉ có Vhagar và Aemond rời khỏi trận chiến đó mà không bị thương tích, Sunfyre bị què, và Vua Aegon II suýt nữa thì bỏ mạng, bị gãy xương sườn, gãy xương hông, và những vết bỏng phủ kín cả nửa người. Cánh tay trái của chàng còn tệ hơn, nơi đó ngọn lửa rồng nung chảy giáp của nhà vua vào tận thịt. Xác của Rhaenys được tìm thấy vài ngày sau giữa đống xác còn sót lại của Nữ Hoàng Đỏ, nhưng đã bị thiêu cháy tới mức không còn nhận ra được nữa.

Aegon dành cả năm sau đó của triều đại mình trong cô lập, để hồi phục những vết thương khủng khiếp, nhưng cuộc chiến vẫn sục sôi. Và trong khi Vua Aegon nắm rất nhiều lợi thế trong cuộc chiến với người chị của mình, nhưng sức mạnh của rồng thì không nằm trong số những lợi thế đó. Ở thời điểm bắt đầu cuộc chiến, Aegon chỉ đếm được có 4 con rồng đủ lớn để chiến đấu, trong khi chị của chàng có tới 8 và tương lai gần là còn có thêm nữa. Đầu tiên là 3 con rồng lớn hơn cần phải có một người cưỡi mới: Silverwing, con rồng cũ của Nữ Hoàng Alysanne; Seasmoke, đã từng là niềm kiêu hãnh của Ser Laenor Velaryon; và Vermithor, không có chủ từ sau cái chết của Vua Jaehaerys. Sau đó đến 3 con rồng hoang có thể được thuần hóa nếu như tìm được người cưỡi: Cannibal, được đồn bởi những người dân đen là đã sống ở Dragonstone trước cả khi những người Targaryen đến (dù vậy cả Munkun lẫn Barth đều rất mơ hồ về khẳng định này); Grey Ghost (Ma Xám), rất sợ người, ngấu nghiến những con cá nó bắt được ở ngoài biển, và Sheepstealer (Trộm Cừu), màu nâu và trơn nhẵn, thích thú hơn với việc ăn những con cừu nó trộm được từ những người chăn cừu. Hoàng tử Jacaerys tuyên bố (với sự xúi giục của Mushroom, nếu như quyển “Lời thú nhận” của hắn ta là có thể tin được) rằng bất cứ đàn ông hay phụ nữ nào có thể cưỡi được một trong những con rồng này sẽ được phong quý tộc.

Rất nhiều người đã thử cưỡi những con rồng vẫn còn đang chưa có chủ ở Dragonstone. Nguy hiểm nhất trong số này là những con rồng hoang, vì vậy cho nên không có gì ngạc nhiên rằng những con rồng đã từng chấp nhận một người cưỡi trước đó là những con đầu tiên tìm được người cưỡi mới. Trong số những người cưỡi rồng mới này có Addam thuộc gia tộc Hull – một người trẻ tuổi quý phái và dũng cảm được dẫn đến bởi mẹ của anh ta, Marilda thuộc gia tộc Hull, để thử cưỡi một con rồng cùng với em trai của anh ta Alyn. Bà tiết lộ rằng chúng là con của Laenor Velaryon – một sự thật mà rất nhiều người thấy là đáng nghi- nhưng Lãnh chúa Corlys lại không tra hỏi gì về điều này khi ông nhận cả hai đứa chúng vào gia tộc Velaryon.

Mushroom đưa ra một khả năng hợp lý hơn về bố mẹ của Addam và Alyn: rằng chính Lãnh chủa Corlys mới là cha của hai đứa bé này, từ thời ông dành một khoảng thời gian khá dài ở các xưởng đóng tàu vùng Hull nơi mà cha của Marilda là một thợ đóng tàu. Những đứa trẻ được giấu đi, tránh xa khỏi triều đình, khi mà Nữ Hoàng Chưa Từng Được Phong nóng tính còn sống. Nhưng sau khi bà chết, Lãnh chúa Corlys đã có cơ hội để nhận lại chúng …theo một cách thức thích hợp.

Addam đoạt được con rồng của Laenor, Seasmoke. Em trai anh ta, Alyn, kém thành công hơn với Sheepstealer, và phải chịu đựng những vết bỏng bởi lửa rồng trên lưng và hai chân trong suốt phần đời còn lại của mình.

Sheepstealer sau cùng cũng được thuần hóa bởi Nettles – một cô nàng mới toanh, xuất thân tầm thường, không có danh tiếng đã cho con rồng ăn thịt cừu ngày qua ngày cho tới khi nó bắt đầu quen với cô. Con rồng này và người cưỡi của nó cũng có đóng một vai trò trong cuộc chiến, nhưng lòng trung thành của Nettles không chắc chắn như của Ser Addam dũng cảm. Khi nàng và Hoàng tử Daemon trở thành tình nhân, điều đó tạo ra một chướng ngại lớn giữa Rhaenyra và người chồng của nàng. Nettles- hoàng tử thường gọi nàng là Netty- sống sót lâu hơn hoàng tử của nàng và vợ của ông ta. Nettles và Sheepstealer biến mất trước khi cuộc chiến kết thúc, và không ai biết họ đã đi đâu cho tới tận nhiều năm sau đó.

Nhưng trong số tất cả những người cưỡi rồng mới này, tệ nhất là gã nát rượu tên Ulf Nát Rượu, người sau này lấy cái tên Ulf Trắng khi được phong hiệp sĩ, và tên con hoang to lớn và mạnh mẽ của một gã thợ rèn tên Hugh Cây Búa, còn gọi là Hugh Khỏe, người sau này được biết đến với cái tên Hugh Hammer khi hắn ta được phong hiệp sĩ. Vẫn chưa thỏa mãn với vinh dự được cưỡi những con rồng Silverwing và Vermithor, chúng còn ham muốn tước hiệu lãnh chúa và sự giàu có. Ngay sau trận chiến đầu tiên cho Rhaenyra, chúng đổi phe tại Trận Chiến Đầu Tiên vùng Tumbleton để đổi lấy tước hiệu lãnh chúa, và bị nguyền rủa với cái tên Hai Kẻ Bội Thề từ đó về sau. Cả hai đều nhận những cái chết đầy đau đớn, bị giết bởi những kẻ chúng tưởng rằng thuộc sở hữu của mình- một tên bị đầu độc bằng rượu, tên còn lại bị giết bởi Jon Roxton Táo Bạo với thanh kiếm Orphan-Maker (Kẻ Tạo Ra Trẻ Mồ Côi).

Những trận chiến trong suốt Vũ Điệu không thể đếm chính xác được, vì chúng nhiều vô số kể, và phần lớn đế quốc bị xé ra làm đôi trong cuộc xung đột. Những người đàn ông giương cờ hiệu của nhà vua, mang biểu tượng con rồng vàng ba đầu mà Aegon đã từng lấy làm biểu tượng của ông, để chiến đấu với những người láng giềng mang biểu trưng con rồng đỏ của Rhaenyra cùng với biểu tượng đại-bàng-và-mặt-trăng của mẹ nàng thuộc gia tộc Arryn và con ngựa biển của người chồng quá cố của nàng. Anh em đấu với anh em, cha đấu với con, và cả đế chế đổ máu.Đa phần lực lượng đã được tập hợp bởi nhiều lãnh chúa khác nhau nhân danh nhà vua hoặc là nữ hoàng mà họ phụng sự, nhưng nếu có ai đó có thể coi là giữ quyền chỉ huy của toàn bộ quân lực hoàng gia của mỗi phe, thì họ tương ứng là Hoàng Tử Daemon Targaryen và Hoàng Tử Aemond Targaryen. Aemond giữ danh hiệu Hộ Thần Của Đế Chế và Hoàng Tử Nhiếp Chính sau khi cả Aegon II và Sunfyre bị thương thập tử nhất sinh tại Rook’s Rest trong trận chiến với Rhaenys và Meleys. Ông ta thậm chí còn đội chiếc vương miện của anh trai mình- chiếc vương miện bằng thép Valyrian khảm ngọc ruby của Aegon Nhà Chinh Phục- dù vậy không tự xưng là Vua.

Khi Rhaenyra hay tin về sự phản bội của Hugh Hammer và Ulf Trắng tại First Tumbleton, nơi mà chúng cưỡi những con rồng của mình quay lại tấn công lực lượng của nàng, cơn giận của nàng dữ dội tới mức nàng ra lệnh bắt giam toàn bộ những “hạt giống rồng” đang được sở hữu những con rồng. Trong số đó có Addam Velaryon, nhưng chàng được cảnh báo trước bởi hội Rắn Biển, và đã kịp tẩu thoát.

Ser Addam trẻ tuổi hy sinh rất dũng cảm tại Trận Chiến Thứ Hai của vùng Tumbleton, chứng minh lòng trung thành của mình bằng mạng sống sau khi nó bị nghi ngờ do hành động của Hai Kẻ Bội Thề. Khi xương cốt chàng được trở về Driftmark từ Raventree Hall vào năm 138 AC, bia mộ mà Lãnh Chúa Alyn đặt trong lăng mộ của chàng chỉ viết độc một chữ: “TRUNG THÀNH”.

Đáng buồn cho phe xanh, điều này hóa ra lại là vận rủi. Aemond quá thiếu kinh nghiệm và quá liều lĩnh để đưa ra những mệnh lệnh hiệu quả. Hoàng Tử Daemon, tại thời điểm đó, đang là người nắm quyền kiểm soát tại Harrenhal. Vậy nên Aemond vạch ra một kế hoạch táo bạo tấn công để chiếm lại Harrenhal từ tay kẻ thù, và trong lúc này để King’s Landing trơ trọi không hề được phòng thủ. Chàng hành quân tới và chỉ tìm thấy một tòa lâu đài trống trơn và đã rất sung sướng – cho tới khi chàng nhận ra được lý do thực sự của sự hoang vắng này. Bởi vì trong khi Aemond đang hành quân đến Harrenhal, Daemon đã hội quân với Nữ Hoàng Rhaenyra và những người cưỡi rồng của nàng phía trên King’s Landing, những con rồng của họ lượn vòng phía trên thành phố. Đội áo choàng vàng – rất nhiều người trong số họ vẫn còn trung thành với Daemon – đã phản bội những tên chỉ huy mà Aegon sắc phong và đầu hàng, giao nộp thành phố với rất ít máu đổ, dù vậy máu vẫn đổ trong những cuộc hành quyết sau đó khi Ser Otto Hightower, Lãnh Chúa Jasper Wylde (quản lý luật pháp, được gọi là Cây Roi Sắt bởi sự nghiêm khắc của mình), và Lãnh Chúa Rosby và Stokeworth (từng một thời theo phe Rhaenyra trước khi đổi phe) bị chặt đầu. Nữ Hoàng Góa Alicent bị bỏ tù, nhưng Aegon (vẫn còn đang hồi phục những vết thương chàng phải nhận ở trận Rook’s Rest) và những đứa con còn lại của chàng- cũng như Lãnh Chúa Larys Strong – đã được di tản khỏi lâu đài bằng những lối đi bí mật.

Đế chế thực sự trở nên điên loạn trong suốt Vũ Điệu Bầy Rồng, nhưng chính tại King’s Landing mới là nơi mà hầu hết rồng bỏ mạng. King’s Landing đã thất thủ không hề đổ máu trước Rhaenyra, nhờ vào mưu mẹo của Hoàng Tử Daemon, nhưng sau Trận Chiến Đầu Tiên tại Tumbleton, những bất ổn lan tỏa khắp thành phố. Chỉ cách đó sáu mươi dặm, Tumbleton bị bao trùm bởi một tình cảnh dã man: hàng nghìn người bị thiêu cháy, thêm hàng nghìn người nữa bị chết đuối khi cố bơi qua dòng sông đến nơi an toàn, đàn bà và những bé gái bị cưỡng hiếp cho đến chết, và những con rồng ăn thịt những xác chết. Chiến thắng mà Lãnh Chúa Hightower đạt được với sự hỗ trợ của Hoàng Tử Daeron và Hai Kẻ Bội Thề đã gieo rắc sự kinh hoàng lên thành phố, vì cư dân King’s Landing chắc chắn rằng mình sẽ là nạn nhân tiếp theo. Sức mạnh của chính Rhaenyra cũng đã bị thiệt hại và hao mòn, vậy nên họ chỉ còn lại duy nhất những con rồng để phòng thủ thành phố.

Chính nỗi sợ bầy rồng, và sự hiện diện của chúng, đã sinh ra Shepherd. Không ai biết anh ta là ai, và tên của anh ta cũng đã bị lãng quên trong lịch sử. Một số người tin rằng anh ta là một tên ăn mày khốn khổ, một số khác thì tin rằng anh ta là một thành viên của hội Những Bằng Hữu Nghèo Khổ, những người, dù là ngoài vòng pháp luật, vẫn tồn tại dai dẳng tại đế chế. Cho dù anh ta có là ai, thì anh ta cũng đã bắt đầu thuyết giảng tại Quảng Trường Cobbler, nói rằng những con rồng chính là quỷ dữ, sinh ra bởi những kẻ vô thần Valyria, và là tận thế của loài người. Một số nghe theo- rồi sau đó hàng trăm, rồi hàng nghìn. Nỗi sợ hãi sản sinh ra phẫn nộ, và từ sự phẫn nộ sinh ra sự khát máu. Và khi mà Shepherd tuyên bố rằng thành phố chỉ có thể được cứu rỗi chừng nào nó sạch bóng loài rồng, tất cả mọi người đã nghe theo.

Vào ngày thứ hai mươi hai của tháng năm năm 130 AC, Aemond Một Mắt và Daemon Targaryen bước vào trận chiến cuối cùng giữa họ. Trong cùng ngày, hỗn loạn và chết chóc bao trùm King’s Landing. Nữ Hoàng Rhaenyra đã bỏ tù Lãnh Chúa Corlys vì tội đã giúp cháu trai của ông ta, Ser Addam Velaryon, trốn thoát khi anh ta bị kết tội phản nghịch. Một số huynh đệ ăn thề của hội Rắn Biển đã gia nhập đám đông bạo loạn ở Quảng Trường Cobbler, và một số người sau đó đã đục tường để cố gắng giải thoát cho hội Rắn Biển, chỉ để bị treo cổ khi họ bị bắt. Nữ Hoàng Helaena sau đó cũng thiệt mạng, bị xiên trên những cái cọc xung quanh Maegor’s Holdfast – một số người nói rằng bà ta tự sát, một số khác lại nói rằng đó là một vụ ám sát. Và đêm đó, cả thành phố bừng cháy khi đám đông của Shepherd diễu hành tới Dragonpit, quyết tâm giết sạch những con rồng bên trong.

Những trận chiến đáng chú ý nhất của Vũ điệu bầy rồng

Những trận chiến năm 129 AC:

TRẬN CỐI XÂY GIÓ CHÁY, nơi Hoàng Tử Daemon và quân lính vùng Blackwood đánh bại quân vùng Bracken và chiếm Stone Hedge.

TRẬN YẾT HẦU, nơi hạm đội của Corlys Velaryon bị đánh bại bởi đội tàu của Triarchy, đồng minh của Aegon. Hậu quả của trận chiến này là cái chết của Jacaerys, Hoàng Tử của Dragonstone, và Vermax, con rồng của chàng – và cái chết của con rồng của Hoàng Tử Aegon Bé, Stormcloud.

TRẬN RƯỢU MẬT, nơi người em út của Aegon Lớn, Hoàng Tử Daeron đã được vinh danh nhờ giải cứu được lực lượng của Lãnh Chúa Hightower khỏi các lãnh chúa Rowan, Tarly, và Costayne.

Những trận chiến năm 130 AC:

TRẬN CHIẾN VÙNG RED FORK, nơi những binh lính vùng westerland đánh bại những lãnh chúa vùng riverland và tràn vào vùng riverland, nhưng trước đó Lãnh chúa Jason Lannister đã bị trọng thương bởi người hầu cận Pate vùng Longleaf.

TRẬN CHIẾN VEN HỒ (còn được gọi là trận Mồi Cá) – vùng đất đẫm máu nhất của cuộc chiến nằm bên bờ của Mắt Thần, nơi lực lượng Lannister bị đẩy lùi vào vùng hồ bởi các lãnh chúa vùng sông và thiệt mạng hàng nghìn người.

TRẬN BUTCHER’S BALL, nơi Cánh tay phải của Aegon II, Ser Criston Cole, thách đấu với Ser Garibald Grey, Lãnh Chúa Roderick Dustin (còn được gọi là Tàn Tích), và Ser Pate vùng Longleaf (còn được gọi là Người Diệt Sư Tử) và bị từ chối. Cole bị mai phục và giết bởi tên chứ không phải bằng kiếm, và lực lượng của ông ta bị hủy diệt sau đó.

Thanh Dark Sister

TRẬN CHIẾN ĐẦU TIÊN VÙNG TUMBLETON, nơi Hai Kẻ Bội Thề (hai người cưỡi rồng Ulf Trắng và Hugh Hammer) đổi phe, và những thành viên còn lại của hội Những Con Sói Mùa Đông (những Người Phương Bắc lẻ tẻ đã theo Lãnh Chúa Dustin ra trận) xông pha trước một lực lượng gấp mười lần họ. Hậu quả của trận chiến này là cái chết của Lãnh Chúa Ormund Hightower, người đã dẫn lực lượng quân xanh , và người em họ nổi tiếng Ser Brynden rơi vào tay của Lãnh Chúa Roderick Dustin, người cũng đã bị giết. Cái kết dã man của Tumbleton diễn ra ngay sau đó.

CƠN BÃO TẠI DRAGONPIT, không hẳn là một trận chiến thực sự, nơi mà một đám đông vô kỷ luật, dưới sự lãnh đạo của một người đàn ông được biết đến với cái tên Shepherd, trở nên điên cuồng. Hậu quả của điều này là cái chết của năm con rồng, sự mất tích của cả Ser Willum Royce và thanh kiếm thép Valeryan mà ông đeo Lamentation (Lời Than Vãn); và những cái chết của Ser Glendon Goode, người nắm giữ chức vụ Tổng Chỉ Huy của đội Vệ Hậu trong một ngày, và Joffrey, Hoàng Tử của Dragonstone .

TRẬN CHIẾN PHÍA TRÊN MẮT THẦN, nơi diễn ra trận đấu tay đôi khét tiếng giữa Hoàng Tử Daemon Targaryen và Hoàng Tử Aemond Một Mắt- và giữa Vhagar với Caraxes. Người ta kể lại rằng Daemon đã nhảy từ Caraxes sang Vhagar, và xoay tròn cùng với Hoàng Tử Aemond với thanh Dark Sister trong tay khi những con rồng rơi xuống mặt nước phía dưới. Vhagar và Caraxes lần lượt chết, cũng như Daemon Targaryen, mặc dù xương của ông ta không bao giờ được tìm thấy.

TRẬN CHIẾN THỨ HAI TẠI TUMBLETON, nơi mà những con rồng thực sự khiêu vũ. Kết cục của trận đấu này là cái chết bí ẩn của Hoàng Tử Daeron Can Đảm, cái chết dũng cảm của Ser Addam Velaryon, và những cái chết của Seasmoke, Tessarion, và Vermithor.

Những trận chiến năm 131 AC:

TRẬN CHIẾN VƯƠNG LỘ, được những người từng chiến đấu tại đó đặt tên là “Hỗn Loạn Bùn Lầy”, là trận chiến cuối cùng của cuộc chiến. Kết cục của trận này là cái chết của Lãnh Chúa Borros Baratheon dưới tay của Lãnh Chúa Tully trẻ tuổi.

Joffrey Velaryon trẻ tuổi, Hoàng Tử của Dragonstone, thiệt mạng khi cố gắng cưỡi con rồng của mẹ mình, Syrax, tới Dragonpit để cứu con rồng của chính mình, Tyraxes. Chẳng có con rồng nào sống sót được. Rất nhiều những câu chuyện và những tin đồn điên rồ về những cái chết của bầy rồng: rằng một số bị xiên bởi người, những con khác thì bởi Shepherd, một số khác thì bởi chính tay Thần Chiến Binh. Dù sự thật có là thế nào, năm con rồng đã chết trong đêm đẫm máu đó khi đám đông vượt qua chiếc cổng vòm khổng lồ và thấy những con rồng đang bị xích, và đoàn người chết hàng loạt. Một nửa số rồng bắt đầu Vũ Điệu đã chết, và cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Rhaenyra rút lui khỏi thành phố ngay sau đó.

Và cuối cùng thì hồi kết cũng đến, nhưng nó không phải là về cái chết của những con rồng hay là cái chết của những hoàng tử cưỡi nó, mà là về cái chết của nhà vua và nữ hoàng mà chính là họ đã khiến những con rồng đó (và hàng chục ngàn người khác) diệt vong. Rhaenyra thiệt mạng trước. Khi chồng của nàng Hoàng tử Daemon ngã xuống, Gia tộc Velaryon quay ra chống lại nàng. Với việc những kẻ thù của nàng đã chiếm lại King’s Landing, nàng đã tay trắng không còn một xu, và buộc phải bán cả vương miện để tìm đường về Dragonstone. Nhưng khi nàng về tới nơi, nàng đụng độ ngay một Aegon II với những vết thương mới đã ở đó từ trước, cùng với con rồng đang hấp hối, Sunfyre.

‘Cơn bão’ tại Dragonpit

Sự điên cuồng đã xé toạc thành phố ngay khi Rhaenyra bỏ trốn, và theo nhiều cách khác nhau. Lạ lùng nhất là sự trỗi dậy của hai nhà vua tự phong đã cai trị trong một triều đại được ghi nhớ với cái tên Tháng Của Ba Ông Vua.

Người đầu tiên là Trystane Truefyre, một hầu cận cho một hiệp sỹ chẳng có chút danh tiếng nào tên là Ser Perkin Bọ Chét, và được Ser Perkin tuyên bố là đứa con chính thống của Viserys I. Sau cơn bão tại Dragonpit và cuộc tháo chạy của Rhaenyra, Shepherd và đám đông của anh ta kiểm soát phần lớn thành phố, nhưng Ser Perkin đã dựng Trystane lên ở Red Keep và bắt đầu ban hành những mệnh lệnh. Khi sau cùng Aegon II chiếm lại được thành phố, Trystane đã quỳ xuống van xin tước hiệu hiệp sỹ trước khi hắn bị hành quyết, và hắn đã nhận được.

Vị vua còn lại vẫn còn là điều bí ẩn – một đứa trẻ được biết đến với cái tên Gaemon Palehair. Con của một con điếm, đứa bé bốn tuổi này được khẳng định là đứa con hoang của Aegon II (điều này cũng không phải là không có khả năng, căn cứ vào lối sống trụy lạc của nhà vua lúc trẻ). Từ nơi cư ngụ của mình tại Ngôi Nhà Của Những Nụ Hôn trên đỉnh Đồi Visenya, anh ta tập hợp những người ủng hộ lên tới hàng nghìn và ban hành một loạt sắc lệnh. Mẹ của hắn sau đó đã bị treo cổ, và đã thú tội rằng hắn thực ra chỉ là con của một gã chèo thuyền tóc bạc đến từ Lys, nhưng Gaemon được tha và được nhận vào đội người hầu của nhà vua. Theo thời gian, hắn ta làm bạn với Aegon III, trở thành một hầu cận trung thành và cũng là người nếm thức ăn cho ông ta trong một vài năm, trước khi chết vì thuốc độc đáng ra là dành cho nhà vua.

Trong quyển “Nói Thật” của Munkun, dựa trên những ghi chép của Orwyle, tiết lộ rằng khi King’s Landing thất thủ, Larys Strong nhận ngay ra rằng nhà vua cần phải di tản và trốn. Rất mưu mẹo, Strong gửi nhà vua đến Dragonstone, tin chắc rằng Rhaenyra sẽ không bao giờ nghĩ đến việc tìm kiếm em trai mình ở pháo đài của chính nàng. Trong vòng nửa năm, nhà vua phục hồi vết thương tại một làng chài di động trong khi Rhaenyra và phần lớn triều đình đang ở King’s Landing, và trong suốt thời gian đó Sunfyre đến Cracklaw Point, bất chấp đôi cánh tàn tật làm cho nó trở nên bất tiện trên không trung. (Sunfyre cũng đã giết được con rồng hoang nhút nhát Grey Ghost, dẫn đến nhiều tài liệu mâu thuẫn nhau khi một số khẳng định rằng Cannibal mới là con làm điều đó).

Rhaenyra đang đối diện với cái chết của mình

Vua Aegon tìm ra được xung quanh Dragonstone rất nhiều người có ác cảm với Rhaenyra – vì bị mất con, mất chồng trong chiến tranh, hay vì những tư tưởng mạo phạm – và với sự trợ giúp của họ chàng chinh phục thành công Dragonstone. Điều đó mất không tới một giờ đồng hồ, và có rất ít kháng cự … chỉ trừ con gái của Hoàng Tử Daemon, Baela Targaryen mười bốn tuổi và con rồng nhỏ của mình, Moondancer. Baela đã thoát khỏi tên lính cố gắng bắt nàng và tìm đến được với con rồng của mình. Và khi Aegon II đang tìm kiếm trên những khoảng sân của lâu đài trên lưng Sunfyre, nghĩ rằng mình đã chiến thắng, con rồng và công chúa lao lên giáp mặt với chàng.

Moondancer nhỏ hơn Sunfyre nhiều, nhưng cũng nhanh nhẹn và lanh lợi hơn nhiều, và cả con rồng lẫn công chúa trên lưng nó đều không thiếu lòng dũng cảm. Con rồng đột kích và cào, táp Sunfyre, cắn xé cho tới khi một luồng lửa làm mù mắt nó. Dính chặt vào nhau, cả hai con rồng rơi xuống, cùng với những người cưỡi chúng. Aegon II nhảy ra ngay khoảnh khắc cuối cùng khỏi lưng Sunfyre, gãy cả hai chân, trong khi Baela vẫn còn ở với Moondancer cho tới thời khắc cuối cùng. Khi Alfred Broome rút kiếm ra để kết liễu nàng khi nàng đang nằm bất động và gãy xương, Ser Marston Waters gạt lưỡi kiếm ra bằng chuôi gươm của mình và mang nàng đến cho học sĩ, cứu mạng sống của nàng.

Rhaenyra chẳng biết gì về trận chiến này, nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng. Aegon II vẫn còn cay cú với người chị của mình và vô cùng tức giận trong cơn đau của đôi chân đã gãy và cái chết đang dần đến với con rồng của mình, đã cho Sunfyre ăn thịt nàng ngay trước mắt của đứa con còn sót lại của nàng (sau này bất cứ đàn ông hay đàn bà trên toàn Bảy Vương Quốc đều biết), Aegon Bé. Và Ánh Sáng Của Vương Quốc đã ra đi như vậy đó, Nữ Hoàng Nửa Năm, vào ngày 22 tháng 10 năm 130 AC.

Đứa em cùng cha khác mẹ của nàng cũng chẳng sống lâu hơn là mấy. Dù cho Rhaenyra đã chết và  Aegon Bé đang nằm trong tay mình, Aegon II vẫn còn rất nhiều kẻ thù  tiếp tục chiến đấu chống lại chàng. Họ chiến đấu với ít nối lo sợ bị trả thù hơn so với thời Rhaenyra, nhưng họ vẫn chiến đấu, và họ đã chứng mình mình là một đối thủ khó nhằn hơn. Khi Lãnh Chúa Borros Baratheon cuối cùng cũng hành động bằng sức mạnh của mình,  hành quân chống lại những tàn dư còn sót lại của quân đội Rhaenyra, đây có lẽ đã là một cơ hội để xoay chuyển tình thế. Nhưng Lãnh Chúa Borros lại ngã xuống ở Trận Chiến Vương Lộ, quân đội của ông ta bị đánh tan. Và những lãnh chúa trẻ tuổi vùng sông biết rằng Hội Thanh Niên, những lực lượng đã đánh bại quân của Lãnh Chúa Borros, chỉ cách thành phố một tầm ném đá – trong khi Lãnh Chúa Stark cũng đang hành quân xuống Vương Lộ với một lực lượng của riêng mình.

Chính vào lúc này, Ser Corlys Velaryon, được giải thoát khỏi ngục tối và đã được ân xá, và giờ phục vụ trong tiểu hội đồng của nhà vua- khuyên Aegon nên đầu hàng và chọn gia nhập Hội Tuần Đêm. Tuy nhiên, nhà vua từ chối, và dự định sẽ ra lệnh cắt tai đứa cháu nhỏ của mình như một lời cảnh báo cho những kẻ ủng hộ Aegon Bé. Ông trèo lên trên chiếc kiệu của mình và được khiêng về phòng, và được  phục vụ một cốc rượu trên đường đi.

Khi đoàn hộ tống ông tới nơi cùng chiếc kiệu và bỏ tấm màn che ra, họ thấy nhà vua đã chết cùng một vệt máu trên miệng. Và đó là kết cục của Aegon II, bị đầu độc bởi chính những thuộc hạ của mình – vì họ đã nhìn thấy dấu chấm hết, cho dù ông ta không nhìn ra.

Tuy rằng đế chế đổ vỡ và tan tác vẫn còn phải chịu đựng thống khổ trong một thời gian nữa, nhưng Vũ Điệu Bầy Rồng đã kết thúc. Giờ đây thứ chờ đợi cả đế chế là Bình Minh Ảm Đạm, Khoảnh Khắc Của Sói,  thời kỳ cai trị của quan nhiếp chính, và Vua Tật Nguyền.

NHỮNG CON RỒNG TRONG THỜI VŨ ĐIỆU:

NHỮNG CON RỒNG THUỘC PHE VUA AEGON II:

SUNFYRE (Vua Aegon): Rất phi thường nhưng còn nhỏ, bị tàn tận trong phần lớn cuộc chiến sau trận Rook’s Rest, sau đó thiết mạng trong trận chiến với Moondancer tại Dragonstone.

VHAGAR (Hoàng Tử Aemond Một Mắt): Con cuối cùng trong số 3 con rồng của Aegon Nhà Chinh Phục , già nhưng to khổng lồ và mạnh mẽ, bị giết trong trận chiến với Caraxes phía trên Mắt Thần.

DREAMFYRE (Nữ Hoàng Helaena): Từng là con rồng của chị gái của Jaehaerys, Rhaena, bị đè bẹp dưới đống đổ nát của mái vòm trong sự kiện Cơn Bão tại Dragonpit.

TESSARION (Hoàng tử Daeron): Nữ Hoàng Xanh, con rồng trẻ nhất trong số những rồng tham chiến thuộc phe Aegon, bị giết tại trận Tumbleton lần thứ hai.

MORGHUL (Công chúa Jaehaera): Quá nhỏ để chiến đấu, bị giết tại sự kiện Cơn Bão Dragonpit bởi Hiệp Sĩ Cháy.

SHRYKOS (Hoàng tử Jaehaerys): Quá nhỏ để chiến đấu, bị giết tại sự kiện Cơn Bão Dragonpit bởi Hobb Thợ Đục.

NHỮNG CON RỒNG THUỘC PHE NỮ HOÀNG RHAENYRA:

SYRAX (Nữ Hoàng Rhaenyra): To lớn và ghê gớm, bị giết tại sự kiện Cơn Bão Dragonpit.

CARAXES (Hoàng tử Daemon): Tử Thần Máu, to lớn và ghê gớm, bị giết trong trận đấu với Vhagar phía trên Mắt Thần.

VERMAX (Hoàng từ Jacaerys): Còn nhỏ nhưng mạnh mẽ, bị giết cùng với người cưỡi tại Trận Chiến Vùng Yết Hầu.

ARRAX (Hoàng tử Lucerys): Còn nhỏ nhưng mạnh mẽ, bị giết cùng với người cưỡi bởi Vhagar phía trên Vịnh Tàu Đắm.

TYRAXES (Hoàng tử Joffrey): Còn nhỏ nhưng mạnh mẽ, bị giết tại sự kiện Cơn Bão Dragonpit.

STORMCLOUD (Hoàng tử Aegon Bé): Bị giết bởi tên và mũi lao trong Trận Chiến Vùng Yết Hầu.

MELEYS (Công Chúa Rhaenys): Nữ Hoàng Đỏ, già và mưu mẹo, khá lười biếng, nhưng khi bị chọc giận thì vô cùng đáng sợ, bị giết trong trận Rook’s Roost cùng với người cưỡi, Nữ Hoàng Không Được Phong.

MOONDANCER (Quý Cô Baela): Mỏng manh và xinh đẹp, chỉ đủ to để chở một cô bé, bị giết bởi Sunfyre tại Dragonstone, nhưng đã kịp gây cho đối thủ một vết thương chí mạng.

SILVERWING (Ser Ulf Trắng): Con rồng của Nữ Hoàng Nhân Hậu Alysanne, cưỡi bởi một “hạt giống rồng” và phản bội, sống sót sau cái chết của hắn và sau cả Vũ Điệu, nhưng sau đó trở thành rồng hoang và cư ngụ ở một hòn đảo thuộc vùng Hồ Đỏ.

SEASMOKE (Ser Addam của gia tộc Hull): Từng là con rồng của Ser Laenor Velaryon, cưỡi bởi một “hạt giống rồng”, bị giết bởi Vermithor tại trận Tumbleton lần 2.

VERMITHOR (Ser Hugh Hammer): già và đốm bạc, thú cưỡi của Vua Già, cưỡi bởi một “hạt giống rồng” và phản bội, bị giết trong trận đấu với Seasmoke và Tessarion tại trận Tumbleton thứ 2.

Sheepstealer (Nettles): Một con rồng hoang được thuần hóa bởi một hạt giống rồng, mất tích khi chiến tranh kết thúc.

GREY GHOST: Một con rồng hoang, sợ người, chưa được thuần hóa, bị giết bởi Sunfyre tại Dragonstone.

CANNIBAL: Một con rồng hoang, chuyên ăn trứng và rồng con, chưa được thuần hóa và mất tích khi chiến tranh kết thúc.

MORNING (Quý Cô Rhaena): Quá nhỏ để chiến đấu, sống sót qua Vũ Điệu.

8. Aegon Đệ tam

Khi Aegon Bé ngồi lên Ngai sắt năm 131 AC với tước hiệu Aegon Đệ tam, sau cái chết của chú mình Aegon Đệ nhị, vương quốc có lẽ đã nghĩ rằng những rắc rối của nó đã qua đi. Những người ủng hộ Aegon III đã đánh thắng những đoàn quân chủ lực cuối cùng của Aegon II ở Trận chiến nơi Vương lộ và đã kiểm soát toàn bộ King’s Landing. Hạm đội tàu của nhà Velaryon một lần nữa phục vụ cho Ngai sắt và Sea Snake chắc chắn sẽ giúp đỡ, chỉ dẫn cho vị vua trẻ này. Nhưng những hi vọng này được xây dựng trên cát và giai đoạn này được sớm biết đến với tên gọi Bình minh giả (False Dawn). Aegon II đã gửi người của mình băng qua biển hẹp để tìm kiếm những tên lính đánh thuê, và không ai biết khi nào hoặc liệu những người đó sẽ quay lại để trả thù cho vị vua của họ hay không. Ở phía tây, Kraken đỏ và những người cai trị của ông ta đã tàn phá Fair Isle và bờ biển phía tây. Và một mùa đông khủng khiếp, dữ dội – được tuyên bố lần đầu tiên bởi Coniances ở Oldtown vào năm 130 AC, vào Ngày của Thần Trinh nữ, đã bao trùm toàn bộ vương quốc và tồn tại trong sáu năm tàn khốc.

Vua Aegon Đệ tam bé

Không vùng đất nào ở Bảy vương quốc phải đối diện với sự khốc liệt của mùa đông hơn phương Bắc – và nỗi sợ về một mùa đông như thế đã thôi thúc Những con sói Mùa đông tụ tập với nhau bên dưới cờ hiệu của Lãnh chúa Roderick Dustin và chiến đấu cho nữ hoàng Rhaenyra đến chết. Nhưng đằng sau họ là một đội quân hùng hậu hơn của những người không có hậu duệ, những người vô gia cư, những người chưa kết hôn, người già và những đứa con trai thứ, bên dưới cờ hiệu của Lãnh chúa Cregan Stark. Họ đã đến vì một cuộc chuyến, vì một chuyến hành trình cướp bóc, và vì cái chết vinh quang để chia sẻ cho máu mủ của họ đang ở đang ở ngoài vùng Neck khi giảm bớt một miệng ăn.

Vụ đầu độc Vua Aegon II đã khiến họ mất đi cơ hội đó. Lãnh chúa Stark vẫn hành quân cùng đội quân của mình vào King’s Landing, nhưng để đem đến một kết cục khác hơn lúc đầu. Ông ấy đã lên kế hoạch trừng phạt Storm’s End, Oldtown và Casterly Rock vì đã ủng hộ cho nhà vua. Nhưng Lãnh chúa Corlys đã gửi sứ giả đến vùng Rock và Storm’s End và cả Oldtown để cầu hòa bình. Trong sáu ngày, trong khi triều đình chờ đợi tin tức về sự thành bại của Lãnh chúa Corlys và vương quốc đã run rẩy vì ý nghĩ phải chịu thêm nhiều cuộc chiến hơn, thì Lãnh chúa Stark đã nắm quyền kiểm soát triều đình. Và cái tên Thời khắc của Sói cũng đến khi đó.

Tuy nhiên có một thứ, Lãnh chúa Stark sẽ không bỏ qua: những kẻ phản bội và đầu độc Vua Aegon II phải trả giá. Giết một vị vua tàn ác và không công minh trong một trận chiến hợp pháp còn có thể bỏ qua. Nhưng kẻ sát nhân bẩn thỉu, và sử dụng chất độc, là một sự phản bội đối với chính các vị thần hắn đã xức dầu thánh thờ phụng. Cregan bắt giữ hai mươi hai người mang danh nghĩa Aegon III – trong số chúng có Larys Clubfoot và Corlys Velaryon. Sợ hãi, Aegon III bé, lúc đó mới mười một tuổi, đã đồng ý phong Lãnh chúa Stark trở thành Cánh tay của mình.

Cregan Stark phục vụ trong bộ máy triều đình một ngày, chủ trì các buổi xét xử và hành quyết. Hầu hết các bị cáo đều gia nhập Đội tuần đêm (được dẫn đầu bởi hiệp sĩ Perkin của Flea xảo quyệt). Có hai người tự mình chọn cái chết – hiệp sĩ Gyles Belgrave của Đội vệ vương, người không muốn sống lâu hơn vua của mình và Larys của Clubfoot, người cuối cùng của gia tộc Strong cổ xưa.

Lord Corlys được bỏ qua một phiên xét xử bởi những mưu mô của Baela và Rhaena Targaryen, người đã thuyết phục Aegon ban hành một sắc lệnh phục hồi những chức tước và danh dự cho ông ta, sau đó là nhờ Black Aly của Nhà Blackwood khi bà ta đồng ý cuộc hôn nhân với Lãnh chúa Stark để đổi lấy lợi ích việc cho phép sắc lệnh của Aegon tiếp tục duy trì.

Một ngày sau những vụ hành quyết, lãnh chúa Stark đã từ bỏ chức Cánh tay của mình. Không có người đàn ông nào từng giữ một chức tước trong một thời gian ngắn như vậy, và rất ít người từ bỏ nó một cách vui vẻ. Ông ta trở lại phương Bắc, bỏ nhiều người phương Bắc hung dữ lại phía nam. Một số góa phụ ở vùng sông nước, một số người thì trở thành lính đánh thuê hoặc thề phục vụ một gia tộc nào đó, và một số ít chuyển sang thổ phỉ. Nhưng Thời khắc của Sói đã khép lại, nhường chỗ cho những quan nhiếp chính.

Giai đoạn của chế độ nhiếp chính thời Aegon – kéo dài từ 131 AC, khi ông ta thừa kế ngai sắt, đến 136 AC khi ông ta đến tuổi trưởng thành – được chủ trì bởi một hội đồng gồm 7 người. Chỉ một người trong số những người những quan nhiếp chính này – Đại học giả Munkun – là yên vị trong toàn bộ nhiệm kỳ của mình; những người khác thì chết và tự chức hoặc bị thay thế khi cần thiết. Về điều này, thì người lừng lẫy nhất là Sea Snake, đã chết trong sự khóc than năm 132 AC, lúc 79 tuổi; trong bảy ngày cơ thể ông được đặt bên dưới Ngai sắt, cả vương quốc đã khóc thương.

Những quan nhiếp chinh thời Vua Aegon III

Những người từng đứng đầu trong Hội đồng Bảy người

  • Tiểu thư Jeyne Arryn, Trinh nữ của xứ Vale:
  • Chết vì bệnh ở Gulltown năm 134 AC
  • Lãnh chúa Corlys Velaryon, Sea Snake: Chết vì tuổi già năm 132 AC, hưởng thọ 79 tuổi
  • Lãnh chúa Roland Westerling của Crag: Chết vì Bệnh dịch cơn sốt Mùa đông năm 133 AC
  • Lãnh chúa Royce Caron của Nightsong: Từ bỏ chức vụ của mình năm 132AC
  • Lãnh chúa Manfryd mooton của Maidenpool: Chết vì tuổi già và bệnh tật năm 134 AC
  • Hiệp sĩ Torrhen Manderly của Cảng trắng: Từ bỏ chức vụ của mình năm 132 AC, sau cái chết của cha và anh trai vì Bệnh dịch cơn sốt Mùa đông.
  • Đại học giả Munkun: Người duy nhất nắm giữ vị trí từ 131 AC đến 136 AC

Những người còn lại:

  • Lãnh chúa Unwin Peake: Được giao lại vị trí của Lãnh chúa Corlys năm 132 AC, từ chức năm 134 AC
  • Lãnh chúa Thaddeus Rowan có vị trí năm 133 AC, sau cái chết của Lãnh chúa Westerling, và từ bỏ vị trí năm 136 AC.
  • Hiệp sĩ Corwyn Corbray, chồng của Rhaena Targaryen, thay thế cho Lãnh chúa Mooton năm 134 AC, và bị giết bởi một cung thủ ở Runestone cũng trong năm đó.
  • Willam Stackspear được lựa chọn bởi nhiều người trong Đại hội đồng năm 136 AC.
  • Marq Merryweather được lựa chọn bởi nhiều người trong Đại hội đồng năm 136 AC.
  • Lorent Grandison được lựa chọn bởi nhiều người trong Đại hội đồng năm 136 AC.

Những năm tháng dưới chế độ nhiếp chính của triều đại Aegon được đánh dấu bởi sự hỗn loạn. Hiệp sĩ Tyland Lannister – một trong những người đã trở về tay trắng từ Thành phố Tự trị (vì những lực lượng tự do được trả tiền rất cao trong các cuộc chiến sau sự sụp đổ của Vương quốc của ba cô con gái) – phục vụ như Cánh tay của Nhà vua, dù bị mù và thân thể bị thương tích mà ông ta phải chịu trong tay những kẻ tra tấn của Nữ hoàng Rhaenyra khi ông ta từ chối tiết lộ nơi anh ta đã giấu rất nhiều rương tiền hoàng gia của Aegon II. Nhưng Dịch bệnh cơn sốt mùa đông đã cướp đi sinh mạng ông ta vào năm 133.

Các vấn đề ngày càng xấu đi khi Unwin Peake, Lãnh chúa của Starpike, Dunstonbury và Whitegrove, đầu tiên là nhiếp chính, sau đó là Cánh tay. Ông ta đã đóng một vai trò quan trọng trong Cuộc chiến Tumbleton Lần đầu tiên và Lần thứ hai, và đã cảm thấy bị coi thường khi không được chọn là trong những nhiếp chính đầu tiên. Nhưng ông ta sớm bù đắp cho điều đó, thâu tóm về mình ngày càng nhiều sức mạnh. Ông ta cho người thân của mình nắm giữ nhiều chức vụ cao, đã cố gắng kết hôn chính con gái của mình cho Vua Aegon III sau cái chết của Nữ hoàng Jaehaera được cho là tự sát, và cố gắng làm suy yếu đối thủ của mình bằng mọi thứ có trong tay.

Lãnh chúa Alyn, cháu trai của Rắn biển, là người đứng đầu trong số các đối thủ của Cánh tay. Ông ta đã bị từ chối vị trí nhiếp chính thừa hưởng từ cha mình, sau đó bị phái dong thuyền đi chống lại những thế lực ở quần đảo Stepstones. Ở đó, ông ta đã giành được cái tên Oakenfist sau một chiến thắng tuyệt vời trên biển, nhưng danh tiếng đó của ông ta đã gây ra một sự chia rẽ khi ông ta trở lại King’s Landing. Cánh tay đã có ý định giành quyền kiểm soát các quần đảo Stepstones và chấm dứt vương quốc hải tặc Racallio Ryndoon, nhưng hành động nhanh chóng của Velaryon khiến cho phần lớn hơn của hạm đội tàu không thể đáp trả lực lượng cần thiết để thực hiện điều này. Danh tiếng và sự nổi tiếng của Oakenfist chỉ tăng lên nhờ chiến thắng của ông ta, đem đến cho ông ta những vinh dự và những phần thưởng từ các nhiếp chính gia bất chấp sự phản đối của Lãnh chúa Peake. Cuối cùng, Cánh tay đã thuyết phục được các nhiếp chính phái Oakenfist đến các vùng đất phía tây để đối phó với những con thuyền dài của Kraken Đỏ khi lãnh chúa Dalton Greyjoy không chấp nhận tử bỏ việc cướp bóc và chấm dứt hành động phá hoại trên biển của hắn. Đây là một hành trình đầy nguy hiểm, dự định gần như chắc chắn sẽ dẫn đến thất bại hay cái chết cho Lãnh chúa Alyn. Thay vào đó, Oakenfist đã biến nó thành chuyến đi vĩ đại đầu tiên trong sáu chuyến đi vĩ đại của mình.

Đứa con còn sống cuối cùng của Aegon II, Jaehaera Targaryen lên tám khi cô kết hôn với người anh em họ, Aegon III, và khi mười tuổi cô đã tự ném mình từ ngọn tháp Holdfast của Maegor vào những mũi nhọn của con hào khô cằn bên dưới. Cô sống trong nửa giờ, đầy đau đớn trước khi chết.

Tuy nhiên, có một số nghi vấn về cái chết của cô. Có phải thực sự là cô tự vẫn? Một số thì thầm rằng cô đã bị giết, và nhiều nghi phạm đã được nêu tên. Trong số đó có Hiệp sĩ Mervyn Flowers của Đội vệ vương, anh em con hoang của Lãnh chúa Unwin Peake, khi ông ta canh gác ở cửa phòng ngủ của cô thì cô ấy chết. Tuy nhiên, ngay cả Mushroom cũng nghĩ rằng Flowers không phải là loại người đàn ông đã thực hiện hành động – đẩy một đứa trẻ – dẫn đến cái chết xấu xí như vậy. Ông ta gợi ý một khả năng khác: Flowers không giết cô bé mà chỉ đứng sang một bên để cho người khác thực hiện hành vi đó, người nào đó giống như tên lính đánh thuê vô đạo đức Tessario Cọp, người mà Lãnh chúa Unwin đã bỏ tiền ra mua sự phục vụ cho hắn.

Mặc dù chúng ta sẽ không bao giờ biết được sự thật của các sự kiện ngày hôm đó, nhưng dường như cái chết của Jaehaera có sự liên quan tới Lãnh chúa Peake.

Trong tất cả những điều này, Aegon III – quá trẻ để cai trị, và ông ta không khác như một ông vua bù nhìn. Ông ấy là một thanh niên u sầu, ủ rũ, không màng thế sự. Ông ta luôn mặc đồ đen, và có thể đi đâu đó nhiều ngày mà không nói lời nào với ai. Người bạn đồng hành duy nhất của ông trong những năm đầu tiên trị vì là Gaemon Palehair, một cậu bé tham vọng, và rồi trở thành người hầu và bạn của ông. Sau khi  Lãnh chúa Peake lên nắm quyền, Gaemon được giao một vai trò mới là cậu bé chịu roi của nhà vua, phải chịu những hình phạt thay thế cho vua. Sau đó Gaemon Palehair chết trong vụ đầu độc nhà vua và nữ hoàng xinh đẹp, trẻ tuổi của ông ta, Daenaera Velaryon.

Tiểu thư Daenaera là cháu họ của Alyn Oakenfist, có cha là anh em họ của Alyn, Daeron, người đã chết khi chiến đấu cho ông ta tại Stepstones. Một đứa trẻ vô cùng xinh đẹp, Daenaera chỉ mới sáu tuổi thì hai công chúa Rhaena và Baela đã dâng cô cho nhà vua – là người cuối cùng trong số một ngàn trinh nữ được dâng lên cho ông ta ở một buổi tuyển chọn vĩ đại năm 133 AC.  Buổi tuyển chọn này được tuyên bố rộng rãi bởi Cánh tay, lãnh chúa Peake, sau khi các quan nhiếp chính chấm dứt nỗ lực gả con gái của ông ta cho nhà vua – mặc dù thế ông không từ bỏ khát vọng đó và vô cùng thất vọng bởi sự lựa chọn của nhà vua.

Những nỗ lực của ông ta để có sự lựa chọn từ nhà vua bị gạt sang một bên bởi cả Aegon và các nhiếp chính khác. Bị xúc phạm, Lãnh chúa Unwin đe dọa sẽ từ chức Cánh tay để buộc các nhiếp chính tuân theo và điều nhận về bọn họ rất vui mừng giúp ông ta toại nguyện. Họ đã bổ nhiệm một trong số những người của họ, Lãnh chúa Thaddeus Rowan, thay thế ông làm Cánh tay.

Aegon chỉ có một niềm vui thực sự trong những năm này: sự trở lại của em trai ông, Hoàng tử Viserys. Vương quốc đã nghĩ rằng Viserys bị giết trong Trận chiến Battle of the Gullet, và nhà vua chưa bao giờ tha thứ cho mình vì đã bỏ rơi em trai mình khi chạy trốn trên lưng con rồng Stormcloud. Nhưng Viserys cuối cùng đã được Oakenfist mang về khỏe mạnh từ Lys, nơi ông ta bị giữ bí mật bởi các hoàng tử thương gia nơi đây, những người nghĩ rằng sẽ kiếm lợi nhuận từ tiền chuộc hoặc cái chết của ông ta. Cái giá mà Lãnh chúa Velaryon đồng ý cho việc thả Viserys là rất lớn, và sớm chứng tỏ một vấn đề gây tranh cãi. Nhưng việc ông ta được thả ra – cùng với cô dâu mới người Lys, cô nàng xinh đẹp Larra Rogare, lớn hơn ông ta 7 tuổi – là  một niềm vui khôn xiết, và trong suốt những ngày còn lại của cuộc đời, ông ta là người duy nhất Aegon tin tưởng tuyệt đối.

Cuối cùng, chính Larra Rogare và gia tộc giàu có và tham vọng của cô đã giúp phá vỡ quyền lực của các nhiếp chính và gần như một cách chắc chắn, của cả Lãnh chúa Peake. Tuy nhiên, đó là một vai trò vô tình mà họ đã đóng góp vào và thời kỳ đó được gọi là Mùa xuân Lys. Đây là thời gian khi Ngân hàng Rogare đã trở nên lớn hơn cả Ngân hàng Sắt, và vì vậy trở thành con mồi cho nhiều âm mưu nhằm kiểm soát nhà vua; họ bị đổ lỗi cho nhiều hành động hơn là thực sự phạm những tội lỗi đó. Lãnh chúa Rowan, sau đó là Cánh tay và là một trong những nhiếp chính cuối cùng, bị buộc tội đồng lõa trong tội ác của họ và bị tra tấn lúc tra khảo. Hiệp sĩ Marston Waters, bằng cách nào đó đã đạt được vị trí Cánh tay của Nhà vua (Munkun, nhiếp chính duy nhất tại thời điểm này ngoài Rowan, đã thận trọng thảo luận về điều này trong True Telling), phái người đến để bắt giữ Tiểu thư Larra sau khi bắt giữ anh em của cô. Nhưng nhà vua và em trai ông đã không từ bỏ cô, và bị bao vây trong tòa lâu đài Holdfast của Maegor cùng những người ủng hộ ông trong mười tám ngày. Âm mưu cuối cùng cũng bị lật đổ khi Hiệp sĩ Marston – có lẽ nhớ lại trách nhiệm của mình – đã thực hiện mệnh lệnh của nhà vua để bắt giữ những kẻ đã giả mạo những người Rogares và Lãnh chúa Rowan. Bản thân Waters đã bị giết bởi chính thanh kiếm của anh trai của mình, Hiệp sĩ Mervyn Flowers, khi ông ta cố gắng bắt giữ Mervyn.

Mệnh lệnh bắt đầu được thiết lập lại, với Munkun phục vụ như là Cánh tay và nhiếp chính trong những năm còn lại cho đến khi các nhiếp chính mới được bổ nhiệm và một Cánh tay mới được tìm thấy. Chế độ nhiếp chính cuối cùng đã kết thúc vào ngày thứ mười sáu của nhà vua, khi ông vào phòng hội đồng nhỏ, đuổi hết các nhiếp chính của mình, và bãi nhiệm nhiếp chính và sau này là Cánh tay của ông, Lãnh chúa Manderly.

Đó là một triều đại đau khổ vì chính bản thân Aegon luôn cảm thấy đau khổ. Ông ta u sầu đến tận những ngày cuối của cuộc đời, không tìm thấy một niềm vui thú gì, và nhốt mình trong phòng để ấp ủ điều đó trong một quãng thời gian dài. Anh ta cũng không thích bị chạm vào ngay cả khi đó là bàn tay của hoàng hậu xinh đẹp của mình. Khi cô ấy có kinh nguyệt, phải rất lâu ông mới gọi bà ấy lên giường, nhưng cuối cùng, cuộc hôn nhân của họ cũng được ban phước với hai đứa con trai và ba cô con gái. Đứa lớn nhất, Daeron, được phong  là Hoàng tử của Dragonstone và là người thừa kế hợp pháp.

Mặc dù anh ta cố gắng mang lại cho vương quốc sự bình yên và thịnh vượng sau Vũ điệu của Bầy rồng, nhưng Aegon III lại tỏ ra không sẵn lòng xét xử chính người của mình, hoặc các lãnh chúa của ông. Triều đại của ông ta sẽ rất khác nếu như ông ấy không mắc phải sai lầm đó. Em trai của ông, Hoàng tử Viserys, người trong những năm cuối đời phục vụ ông như Cánh tay – được thần thánh ban cho sự ôn hòa và tính tình dễ chịu, nhưng bản thân ông ấy lại trở nên nghiêm khắc sau khi vợ ông và những đứa con của họ trở về quê hương Lys của mình.

Thế nhưng cùng với nhau, Aegon và Viserys đã giải quyết khéo léo tình trạng hỗn độn còn sót lại của vương quốc. Điển hình như vụ rắc rối khi có nhiều kẻ mạo nhận mình là Hoàng tử Daeron Gan dạ – em út của Aegon II, người đã bị giết ở trận Tumbleton Thứ hai nhưng cơ thể của người này chưa bao giờ được xác nhận – bỏ ngỏ cho những kẻ dối trá mặc sức đưa ra những lời xác nhận sai sự thật của chúng. (Nhưng những hoàng tử giả mạo đó đã được kết luận là kẻ mạo danh.) Họ thậm chí đã cố gắng khôi phục những con rồng Targaryen, dù Aegon vẫn rất sợ hãi – nỗi sợ mà không ai có thể trách ông sau khi chứng kiến mẹ mình bị ăn sống. Ông ta sợ hãi khi nhìn thấy những con rồng –  và thậm chí còn ít ham muốn cưỡi trên một con rồng nào –  nhưng ông được thuyết phục rằng những con rồng sẽ dọa nạt những kẻ có mưu đồ chống lại ông. Theo đề nghị của Viserys, ông đã viết thư yêu cầu gửi đến cho ông chín pháp sư từ Essos, cố gắng sử dụng những nghệ thuật của họ để ấp nở một tổ trứng. Và kết quả là thất bại hoàn toàn.

Aegon III bãi bỏ các nhiếp chính và Cánh tay, Lãnh chúa Manderly

Từ ghi chép của Đại học sĩ Munkun về những lời nói của nhà vua dành cho Lãnh chúa Manderly khi ông kết thúc chế độ nhiếp chính

Ta có ý đem đến hòa bình, thức ăn và công bằng đến những người dân thường. Nếu điều đó không đủ để có được tình yêu của bọn họ, hãy để Mushroom đi vi hành một chuyến. Hoặc có lẽ chúng ta có thể gửi cho họ một con gấu biết khiêu vũ. Ai đó từng nói với ta rằng dân chúng thích xem những con gấu biết khiêu vũ gấp đôi những niềm yêu thích khác. Ngươi cũng có thể yêu cầu tạm dừng bữa tiệc tối nay. Gửi những lãnh chúa về nhà để họ nuôi nấng gia đình họ và gửi thức ăn đến những ai đang đói. Những cái bụng no nê và những con gấu biết khiêu vũ sẽ là chính sách trị vì của ta.

Có bốn con rồng vẫn còn sống khi bắt đầu triều đại của ông – Cánh bạc, Sớm mai, Trộm cừu và Cannibal. Tuy nhiên, Aegon III sẽ luôn được nhớ đến với cái tên Kẻ diệt chủng rồng, vì con rồng Targaryen cuối cùng đã chết trong triều đại của ông vào năm 153 AC.

Triều đại của Vua tật nguyền, còn được gọi là Aegon Xui xẻo, đã kết thúc với cái chết của ông khi ba mươi sáu tuổi, vì lao phổi. Nhiều những nghiên cứu về ông thì cho rằng ông già hơn thế rất nhiều, vì những ghi chép về tuổi trẻ của ông bị kết thúc quá đột ngột. Vị vua u sầu không được nhớ đến một cách đầy yêu mến, và di sản của ông sẽ nhạt nhòa trước những người con trai của ông.

Tất cả những gì còn sót lại của những con rồng Targaryen đến ngày nay: xương của Balerion Nỗi kinh hoàng đen

9. Daeron Đệ nhất

Khi Aegon Đệ tam chết vào năm thứ 26 của triều đại ông ấy, 157 năm sau khi Aegon Chinh phạt đội vương miện, ông ấy đã để lại hai con trai và ba con gái. Đứa con trai trưởng, Daeron, chỉ là một cậu bé 14 tuổi khi ngồi lên Ngai sắt. Có lẽ nhờ sự ôn hòa và thông minh của Daeron, hoặc cũng có thể vì trí nhớ của ông về chế độ nhiếp chính dưới thời cha của Daeron, mà Hoàng thúc Viserys đã quyết liệt không trở thành một nhiếp chính trong khi vị vua trẻ này chỉ đang tuổi vị thành niên. Thay vì đó, Viserys tiếp tục phận sự như Cánh tay trong khi Vua Dearon đã cai trị vương quốc đầy tài năng và khéo léo.

Một vài người đã tiên đoán rằng Daeron, Đệ nhất, sẽ tự phủ lên mình hào quang như những gì tổ tiên của ông, Aegon Chinh phạt – với chiếc vương miện mà ông đang đội – đã từng làm. (Cha ông thích cái vòng đơn giản đó hơn). Thế nhưng ánh hào quang đó đã nhanh chóng trở thành tro tàn. Daeron, một vị vua trẻ tuổi có sự mạnh mẽ và thông minh hiếm có, đã lần đầu tiên vấp phải sự phản đối từ hoàng thúc, thành viên hội đồng và những lãnh chúa lớn khi ông lần đầu đưa ra đề nghị “hoàn thành Cuộc chinh phạt” bằng cách mang xứ Dorne trở thành một phần của vương quốc sau một quãng thời gian dài. Những lãnh chúa của ông đã nhắc nhở ông rằng, không giống như Aegon Chinh phạt và những chị em của ông ấy, ông không còn một rồng nào thích hơn chiến tranh. Daeron đã đáp lại lời nhắc này bằng một câu trả lời nổi tiếng: “Ngươi có một rồng đấy. Và nó đang đứng trước mặt ngươi”.

Cuối cùng, vua thì không thể bị từ chối, và khi ông ta nói rõ những kế hoạch của mình – những kế hoạch đã được tính toán, người ta kể lại như thế, với sự giúp đỡ và những lời khuyên từ Alyn Velaryon – một vài người đã bắt đầu nghĩ nó có thể thực sự được triển khai, vì chiến dịch đưa ra này đã cải tiến dựa theo chính cuộc chinh phạt của Aegon.

Daeron I đã chứng tỏ năng lực vô cùng vượt trội của mình ở trận chiến với xứ Dorne, nơi mà hàng trăm năm qua đã thách thức vùng Reach, những lãnh chúa bão tố và thậm chí là những con rồng của Nhà Targaryen. Daeron đã chia quân chủ lực của mình thành ba cánh: một cánh quân được dẫn dắt bởi Lãnh chúa Tyrell, đi xuống Prince’s Pass ở cực tây của Dãy núi đỏ xứ Dorne; cánh quân thứ hai được chỉ huy bởi anh em họ của nhà vua và là đô đốc những con tàu, Alyn Velaryon, đi bằng đường biển; cánh quân cuối cùng được chỉ huy bởi chính nhà vua, tiến quân xuống con đường đầy nguy hiểm được gọi là Boneway, nơi ông tận dụng những con đường mòn mà những người khác cho rằng quá nguy hiểm, để đi vòng qua những tháp canh của người xứ Dorne và tránh sập những cái bẫy tương tự, những cái bẫy đã bắt được Orys Baratheon. Vị vua trẻ sau đó đã quét qua mọi đội quân muốn ngăn cản ông. Đội quân tại Price’s Pass (Lối đi của Hoàng tử) đã chiến thắng và, quan trọng nhất, hạm đội tàu hoàng gia đã phá nát Planky Town và sau đó có thể di chuyển ngược lên vùng thượng lưu con sông.

Với việc Dorne bị chia làm đôi một cách hiệu quả bởi sự kiểm soát của Lãnh chúa Alyn đối với Greenblood, lực lượng xứ Dorne ở phía đông và phía tây không thể trực tiếp hỗ trợ lẫn nhau. Và từ đó bắt nguồn một loạt các trận chiến táo bạo để thâu tóm toàn bộ lực lượng liên quan. Nhiều báo cáo về cuộc chiến này có thể được tìm thấy, nhưng báo cáo tuyệt vời nhất trong số đó là Cuộc chinh phạt xứ Dorne, bản ghi chép của chính Vua Daeron về trận chiến của ông, một báo cáo mà bất cứ ai đọc đều đồng ý rằng đây là báo cáo đầy đơn giản nhưng thu hút một cách kỳ lạ về văn phong và những phân tích chiến lược của các trận đánh.

Vua Daeron Đệ nhất, Rồng Trẻ

Trong vòng một năm, những kẻ xâm lược đã ở những cánh cổng của Sunspear và chiến đấu để tiến vào nơi được gọi thành phố bóng tối. Vào năm 158 AC, Hoàng tử xứ Dorne và bốn mươi lãnh chúa xứ Dorne mạnh nhất đã quỳ gối trước Daeron tại Sự khuất phục của Sunspear. Rồng trẻ đã hoàn thành điều mà Aegon Chinh phạt chưa bao giờ làm được. Có những phiến quân vẫn còn xuất hiện ở sa mạc và những ngọn núi – những kẻ nhanh chóng được coi là ngoài vòng pháp luật – nhưng số lượng không đáng kể.

Nhà vua nhanh chóng củng cố quyền kiểm soát xứ Dorne của mình, đối phó với những kẻ nổi loạn này khi ông tìm thấy chúng… mặc dù không phải là không có khó khăn. Trong một trận đánh đáng buồn, một mũi tên tẩm độc dành cho nhà vua nhưng thay vào đó người  anh họ của ông, Hoàng tử Aemon (con trai của Hoàng thúc Viserys) đã nhận lấy mũi tên đó, sau đó ông ấy được đưa về nhà bằng thuyền để chữa trị. Tuy nhiên, vào năm 159 AC, vùng nội địa đã được bình định, và Rồng trẻ đã thoải mái trở lại King’s Landing trong khải hoàn, để lại Lãnh chúa Tyrell ở Dorne để giữ hòa bình. Nhằm đảm bảo cho lòng trung thành và cư xử đúng đắn trong tương lai của xứ Dorne, mười bốn con tin có xuất thân cao quý đã được đưa đến King’s Landing cùng với nhà vua, họ là những con trai và con gái của hầu hết các gia tộc lớn của xứ Dorne.

Những bức thư của người Dorne lưu giữ trong Red Sands của Học giả Gareth nói rằng Lãnh chúa Qorgyle, Lãnh chúa của vùng Sandstone, đã tự mình sắp xếp vụ sát hại Lãnh chúa Tyrell. Tuy nhiên, những động cơ của ông ta là do tích lũy trong những năm sau này. Một vài người nói rằng ông ta đã ngày càng giận dữ vì ông đã thể hiện lòng trung thành của mình rất sớm – bằng cách đặt dấu chấm hết cho sự kích động người dân từ một trong những lãnh chúa nổi loạn còn nhiều hơn cả tiếng xấu của mình – thế những lại nhận được rất ít sự quan tâm của Lãnh chúa Tyrell, trong khi những người khác thì lại tự xác nhận là việc giúp đỡ ban đầu của ông ta là một phần trong toàn bộ kế hoạch phản bội mà ông ta đã bàn với người cai quản lâu đài của mình để lừa nhà vua và Lãnh chúa Tyrell cảm thấy ông ta là người trung thành mà tin tưởng ông ta.

Tuy nhiên, chiến thuật này tỏ ra kém hiệu quả hơn Daeron đã hy vọng. Trong khi các con tin giúp đảm bảo kéo dài sự trung thành của những người mang chính dòng máu của họ, nhà vua đã không lường trước được sự ngoan cường của những người dân thường ở Dorne, rất nhiều người mà ông không thể kiểm soát. Mười ngàn người, người ta nói, đã chết trong trận chiến với Dorne; Bốn mươi ngàn người khác đã chết trong suốt ba năm sau đó, vì những thường dân người Dorne đã chiến đấu kiên cường chống lại người của nhà  vua.

Vô vàn đầu lâu người chết ở Dorne

Lãnh chúa Tyrell, người mà Daeron đã để lại phụ trách xứ Dorne, cùng người của ông đã can đảm và cố gắng dập tắt những của cuộc nổi loạn, cứ mỗi mùa trăng ông lại đi từ lâu đài này đến lâu đài khác, trừng phạt bất kỳ kẻ nào ủng hộ phiến quân bằng thòng lọng, đốt cháy những ngôi làng chứa chấp những kẻ ngoài vòng pháp luật,.. Nhưng người dân đã đánh trả, và mỗi ngày mới quân của Lãnh chúa Tyrell lại nhận ra nhiều vật dụng bị đánh cắp hoặc phá hủy, trại bị đốt cháy, những con ngựa bị giết, và dần dần số quân lính và kị bịnh đã chết ngày một tăng lên, họ bị giết trong những con hẻm của thành phố bóng tối, bị phục kích giữa những cồn cát, bị sát hại trong trại của họ.

Nhưng cuộc nổi loạn thật sự bắt đầu là khi Lãnh chúa Tyrell và đội quân của ông đi đến Sandstone, nơi ông bị giết chết bởi vô số con bò cạp trên giường ngủ. Khi tin tức về cái chết của ông lan truyền, cuộc nổi loạn công khai càn quét khắp xứ Dorne từ nơi này sang nơi khác.

Vào năm 160 AC, Rồng trẻ phải tự mình trở lại Donre để chấm dứt những cuộc bạo loạn. Ông đã chiến thắng nhiều trận đánh nhỏ khi ông chiến đấu xuyên qua Boneway trong khi Lãnh chúa Alyn Oakenfist một lần nữa tiến quân xuống Planky Town và Greenblood. Nhận thấy nguy cơ thất bại, năm 161 AC, người xứ Dorne đồng ý ngồi lại và làm mới sự trung thành của họ cũng như thảo luận về những điều khoản… thế nhưng đây là một sự phản bội và thảm sát mà họ đã âm mưu từ trước. Trong sự phản bội kinh hoàng này, người Dorne đã tấn công Rồng trẻ và người của ông bên dưới lá cờ hòa bình. Ba hiệp sĩ của Đội vệ vương đã chết vì cố gắng bảo vệ nhà vua (người thứ tư thì ném kiếm mình xuống đất và đầu hàng trong nỗi ô nhục muôn đời). Hoàng tư Aemon Hiệp sĩ rồng vị thương và bị bắt, nhưng trước đó đã chém chết hai tên trong số những kẻ phản bội. Rồng trẻ đã tự tìm đến cái chết với thanh Blackfyre trong tay, khi bị bao vây bởi hàng tá kẻ thù.

Triều đại của Vua Daeron I vì thế chỉ kéo dài 4 năm ngắn ngủi; tham vọng của ông ấy thật sự quá lớn. Hào quang có thể là vĩnh cữu, nhưng cũng có thể là thoáng qua – và thậm chí là những chiến thắng nổi tiếng cũng sẽ nhanh chóng bị lãng quên nếu hậu quả sau cuộc chiến đó là những thảm họa còn lớn hơn.

10. Baelor Đệ nhất

Những tin tức về cái chết của Vua Daeron và sự tan rã của các lực lượng đi theo ông rất nhanh chóng bay về King’s Landing. Cơn phẫn nộ theo sau đó rất nhanh chóng nhắm thẳng vào những con tin xứ Dorne. Theo lệnh của Cánh Tay của Nhà Vua, Hoàng tử Viserys, tất cả họ bị tống vào ngục chờ ngày treo cổ. Người con cả của Cánh Tay, Hoàng Tử Aegon, thậm chí giao nộp cả cô gái người Dorne mà chàng ta chọn làm nhân tình cho cha mình để chờ xử tử.

Rồng Trẻ chưa từng kết hôn, cũng chưa từng có đứa con nào. Do đó, sau cái chết của chàng, Ngai Sắt được chuyển giao cho em trai của chàng là Baelor, một thanh niên 17 tuổi. Baelor đã chứng tỏ mình là ông vua sùng đạo nhất trong lịch sử toàn bộ triều đại Targaryen, và một số người nói rằng trong lịch sử toàn bộ Bảy Vương Quốc. Hành động đầu tiên của chàng khi lên ngôi là ân xá cho toàn bộ những con tin xứ Dorne. Rất nhiều những hành động tôn trọng và vị tha diễn ra tiếp theo đó trong suốt triều đại 10 năm của Baelor. Thậm chí khi các lãnh chúa và hội đồng của chàng kêu gào đòi trả thù, Baelor tuyên bố công khai tha thứ cho những kẻ đã giết anh trai mình và tuyên bố rằng chàng muốn “hàn gắn những vết thương” gây ra bởi cuộc chiến của anh trai mình và đàm phán hòa bình với Dorne. Để chứng tỏ sự tôn trọng, chàng tuyên bố, chàng sẽ đi tới Dorne “không vũ khí cũng không quân đội” để trả những con tin của mình và đàm phán hòa bình. Và chàng đã làm đúng như vậy, đi bộ trên đôi chân trần từ King’s Landing tới Sunspear, chỉ mặc đồ tang, trong khi những con tin được cưỡi những con ngựa tốt theo sau chàng.

Có rất nhiều bài hát về hành trình của Baelor tới Dorne được truyền từ những nhà nguyện và lan truyền tới miệng những ca sĩ. Đi theo Đường Đá, Baelor sớm đến được nơi mà nhưng người xứ Wyl đang giam cầm người em họ của chàng là Hoàng tử Aemon. Chàng tìm thấy Hiệp Sỹ Rồng bị nhốt khỏa thân trong một cái lồng. Người ta kể lại rằng Baelor đã nài nỉ, nhưng Lãnh chúa Wyl từ chối thả Aemon, khiến cho Đức Vua đành cầu nguyện cho người em họ và thề rằng mình sẽ quay trở lại. Rất nhiều thế hệ sau đã thắc mắc không rõ Hoàng tử Aemon đã nghĩ gì về điều này, chứng kiến người họ hàng gầy guộc, mảnh khảnh của mình – tiều tụy trên đôi chân trần rướm máu – đưa ra lời hứa. Và rồi Baelor tiếp tục lên đường và sống sót được qua vùng Boneway, nơi đã chứng kiến sự suy tàn của hàng ngàn người trước chàng.

Chuyến đi hành xác của Vua Baelor I băng qua những sa mạc của Dorne

Hành trình băng qua vùng sa mạc ở giữa những chân đồi phương bắc và vùng Scourge bằng chân trần, hầu hết là cô độc, đã gần như hủy hoại chàng hoàn toàn. Nhưng chàng vẫn vượt qua được. Đó là một hành trình gian truân, nhưng chàng đã sống sót và gặp được Hoàng Tử xứ Dorne, điều mà nhiều người tin rằng là điều kỳ diệu đầu tiên trong triều đại của Baelor Ban Phước. Và điều kỳ diệu thứ hai chính là việc chàng đã thành công trong việc gây dựng lên một nền hòa bình với Dorne kéo dài tới tận khi triều đại của mình kết thúc. Như là một phần của các điều khoản đã được thống nhất, Baelor đồng ý rằng người em họ trẻ tuổi Daeron – cháu trai của Cánh Tay, Viserys, và là con của đứa con cả của Viserys, Hoàng tử Aegon – sẽ được đính hôn với Công Chúa Mariah, đứa con lớn nhất của Hoàng Tử xứ Dorne. Cả hai đều chỉ là những đứa trẻ vào lúc đó, nên đám cưới sẽ được tổ chức khi chúng đến tuổi kết hôn.

Sau thời gian tạm cư ngụ tại Old Palace của Sunspear, Hoàng Tử xứ Dorne để nghị cung cấp một chiếc thuyền để đưa Baelor về King’s Landing. Tuy nhiên, vị vua trẻ kiên quyết rằng Thát Diện Thần đã yêu cầu ông phải đi bộ. Một số người xứ Dorne đã lo ngại rằng Hoàng Tử Viserys sẽ coi điều đó là một cái cớ mới để gây chiến khi (chứ không phải là nếu) Baelor chết trên đường trở về, nên hoàng tử Dorne đã huy động tất cả nguồn lực để đảm bảo rằng những lãnh chúa xứ Dorne dọc đường đi sẽ có thể trợ giúp nhà vua. Khi chàng tới Boneway, Baelor chuyển sự quan tâm tới việc giải thoát Hoàng tử Aemon khỏi ngục tù. Chàng đã đề nghị hoàng tử xứ Dorne trước đó đưa ra một mệnh lệnh rõ ràng về việc thả Hiệp Sỹ Rồng, và lần này thì Lãnh Chúa Wyl chấp thuận. Nhưng thay vì tự mình thả Aemon, ông ta đưa cho Baelor chiếc chìa khóa của cái lồng giam Aemon, và mời ông dùng nó. Nhưng giờ đây, không chỉ Aemon khỏa thân trong cái lồng, phơi nắng ban ngày và gió lạnh ban đêm, mà còn có cả một cái hố đã được đào phía dưới cái lồng, và trong đó là rất nhiều rắn độc. Người ta kể lại rằng Hiệp Sỹ Rồng đã van xin nhà vua hãy cứ để mặc mình, hãy đi và tìm kiếm sự hỗ trợ từ Dornish Marches, nhưng Baelor chỉ mỉm cười và nói rằng những vị thần sẽ che chở cho chàng. Rồi chàng bước vào trong cái hố.

Hoàng tử Aemon cõng Baelor một nửa đường tới Boneway trước khi một tu sĩ làng ở trong những dãy núi xứ Dorne tặng chàng quần áo và một con lừa để chở vị vua đang hôn mê. Cuối cùng thì Aemon cũng tới được những tháp canh của vùng Dondarion, và rồi được hướng dẫn tới Blackhaven, nơi những học sĩ chăm sóc cho nhà vua hết khả năng có thể trước khi đưa họ tới Storm’s End để được chữa trị thêm. Và trong toàn bộ thời gian đó, mọi người kể rằng, Baelor vẫn bất tỉnh nhân sự, lạc lối khỏi thế giới.

Chàng chỉ tỉnh lại trên đường tới Storm’s End, và chỉ có thể lẩm bẩm cầu nguyện. Mất hơn nửa năm sau chàng mới hồi phục đủ sức để trở về King’s Landing, và trong suốt thời gian đó, Hoàng tử Viserys lo liệu đế quốc với danh nghĩa Cánh Tay của Nhà Vua, duy trì những thỏa hiệp hòa bình của Baelor với người Dorne.

Cả đế quốc đã ăn mừng khi Baelor cuối cùng cũng lại ngồi lên Ngai Sắt. Tuy nhiên, đam mê của Baelor vẫn nằm trọn nơi Thất Diện Thần, và những sắc lệnh mới đầu tiên do chàng ban hành đã gây sự ngạc nhiên lớn giữa những người đã quen với lối cai trị điềm tĩnh của Aegon III, sự lơ là của Daeron, hay sự nghiêm khắc của Viserys. Được đính hôn với em gái của mình Daena vào năm 160 AC, nhà vua đã thuyết phục Tu Sĩ Tối Cao hủy bỏ hôn ước này. Điều đó đã được sắp đặt từ trước khi ông làm vua, ông tranh luận, và chưa bao giờ được thực hiện.

Sau khi lễ thành hôn bị hủy bỏ, Baelor tiếp tục đi xa hơn bằng cách xếp Daena và em gái của nàng là Rhaena và Elaena vào “Thiên Đường Sắc Đẹp” của mình bên trong Red Keep, còn được gọi là Maidenvault. Nhà vua tuyên bố rằng ông muốn bảo vệ sự ngây thơ của họ khỏi sự hung ác của thế giới và dục vọng của những tên đàn ông báng bổ thần thánh, nhưng một số người cũng băn khoăn rằng liệu ông ta có sợ chính mình bị quyến rũ bởi sắc đẹp của họ hay không.

Dù Viserys, bản thân các công chúa, và các thành viên khác của triều đình đều phản đối, công việc này vẫn được thực thi, và những công chúa bị tách biệt trong trung tâm của Red Keep, chỉ được gặp gỡ với những cô hầu gái mà những lãnh chúa và hiệp sĩ gửi tới Red Keep để lấy lòng Baelor.

Thêm những sự phản đối nổ ra khi Baelor liệt những nhà thổ vào dạng ngoài vòng luật pháp tại King’s Landing, và không ai có thể thuyết phục cho ông hiểu rằng bao nhiêu rắc rối sẽ xảy ra. Hơn một nghìn gái điếm và con cái của họ, người ta kể lại vậy, đã bị gom lại và tống cổ ra khỏi thành phố. Những bất ổn theo sau là điều mà Baelor không thèm để ý tới, bởi vì ông còn đang khiến chính mình bận rộn với kế hoạch mới của mình: một điện thờ vĩ đại sẽ được xây dựng trên đỉnh Đồi Visenya- một điện thờ mà ông ta nói rằng mình đã nhìn thấy trong một viễn cảnh. Vậy là Điện Thờ Vĩ Đại đã được định hình, dù vậy nhiều năm sau khi ông chết nó mới được hoàn thành.

Sau cùng, một số người đã băn khoăn rằng liệu tình trạng nửa sống nửa chết của nhà vua ở Dorne liệu có ảnh hưởng tới đầu óc ông theo một cách nào đó không, vì trong những năm của triều đại ông, những quyết định ông đưa ra càng ngày càng nóng vội và bất bình thường. Dù cho dân thường rất yêu mến ông – ông vét sạch cả của cải để phục vụ những hoạt động từ thiện, trong đó có năm mà ông từ thiện một ổ bánh mỳ 1 ngày cho mỗi đàn ông hay phụ nữ trong thành phố – nhưng những lãnh chúa của đế quốc bắt đầu trở nên không hài lòng. Nhà vua không chỉ chấm dứt cuộc hôn nhân với Daena, mà ông còn chắc chắn rằng mình sẽ không kết hôn với bất kỳ ai bằng cách tiếp nhận những lời thề của thầy tu, được trợ giúp và khuyến khích bởi Tu Sĩ Tối Cao, người càng ngày càng có tầm ảnh hưởng lớn hơn trên toàn vương quốc. Những sắc lệnh của nhà vua trở nên liên quan nhiều hơn đến nhũng vấn đề tâm linh mà không quan tâm tới những chi phí vật chất – trong đó có việc chấp thuận cho Citadel dùng những con bồ câu, chứ không phải quạ, để chuyển thư (được thảo luận trong cuốn Những Đôi Cánh Đen, Những Lời Thần Tốc của Walgrave), và hành động của ông miễn thuế cho những người bảo tồn được trinh tiết cho những đứa con gái của họ thông qua việc dùng những chiếc đai trinh tiết.

Đại điện Baelor

Một khía cạnh không may gây ra bởi sự sùng đạo của Vua Baelor là sự kiên quyết của ông trong việc đốt những cuốn sách. Dù cho một số quyển sách chứa rất ít giá trị và ít được biết đến, và một số thậm chí còn chứa đựng những vấn đề nguy hiểm, hủy hoại kiến thức vẫn là một điều vô cùng đau đớn. Việc Baelor cho đốt quyển “Những lời thú nhận của Mushrooms” không phải là một ngạc nhiên lớn, căn cứ vào sự tục tĩu và những vụ bê bối trong nội dung của nó. Nhưng cuốn “Lịch Sử Bất Thường” của Thầy Tu Barth, dù cho có nhầm lẫn về một vài cuộc hôn nhân, vẫn là thành quả của một trong những trí tuệ sáng giá nhất toàn Bảy Vương Quốc. Sự hiểu biết và xác thực của Barth về những nghệ thuật cao cấp đã chứng tỏ mình đủ để vượt qua sự ác cảm của Baelor và sự hủy diệt những công việc của ông ta, thậm chí dù cho cuốn “Lịch Sử Bất Thường” chứa đựng những nội dung không hề gây tranh cãi hay gây hại. Rất may mắn là một số mảnh vụn còn sót lại, nên nội dung chính vẫn chưa bị thất lạc hoàn toàn.

Cho tới khi kết thúc triều đại của mình, Baelor càng ngày càng tiêu tốn nhiều thời gian trong ngày vào việc ăn chay và cầu nguyện, xin được đền tội cho tất cả những tội ác và những tổn hại mà ông tin rằng mình và những bề tôi của mình đã gây ra nghịch lại lười răn dạy của Thất Diện Thần. Khi Tu Sĩ Tối Cao qua đời, Baelor đã thông báo với hội Sùng Đạo rằng các thần linh đã cho ông thấy được thân phận của vị Tu Sĩ Tối Cao tương lai, và họ nhanh chóng bầu cho sự lựa chọn của Baelor vào vị trí đó – một người đàn ông tầm thường tên là Pate vốn là một thợ điêu khắc đá, nhưng không biết chữ, đầu óc giản đơn, và thậm chí không thể nhớ nổi một bài cầu nguyện đơn giản. Có lẽ đó là một phước lành rằng vị Tu Sĩ Tối Cao đầy thiếu sót này chỉ sống sót được một năm trước khi một cơn sốt rét cướp đi sinh mạng anh ta.

Những lời đồn đại ác ý theo sau sự thăng tiến của Viserys – một số người nói rằng bắt đầu từ cây bút của Quý Cô Maia thuộc gia tộc Stokeworth – khẳng định rằng Viserys đã đầu độc nhà vua để cuối cùng cũng chiếm được lấy ngai sắt sau hơn một thập kỷ chờ đợi. Một số khác thì khẳng định rằng Viserys đầu độc Baelor vì lợi ích của đế quốc, từ khi vị vua thầy tu này bắt đầu tin rằng Thất Diện Thần đang yêu cầu ông cải tạo tất cả những kẻ không có đức tin trên toàn vương quốc. Điều này sẽ dẫn đến một cuộc chiến với dân phương Bắc và dân Quần Đảo Sắt, gây ra những hỗn loạn khủng khiếp.

Hoặc có lẽ là không phải thế, vi Baelor sau đó đã bị thuyết phục rằng các thần linh đã trao cho một đứa bé 8 tuổi – một đứa trẻ đường phố láu cá, sau này nhiều người nói lại, có vẻ là con một người bán vải – một quyền năng có thể tạo ra những phép màu. Baelor khẳng định rằng đã chứng kiến thằng bé đó nói chuyện với những con chim bồ câu và những con chim đó có thể trả lời nó bằng giọng nói của những người đàn ông và phụ nữ – giọng nói của Thất Diện Thần, theo như lời Baelor nói. Đứa bé này, ông tuyên bố, sẽ là Tu Sĩ Tối Cao tiếp theo. Một lần nữa, hội Sùng Đạo lại làm theo mong muốn của nhà vua, và thế là Tu Sĩ Tối Cao trẻ nhất từng đội chiếc vương miện ngọc bích đã được chọn.

Việc sinh hạ Daemon Waters, đứa con tự nhiên của Daena Targaryen với một người mà nàng từ chối tiết lộ thân phận (nhưng sau đó đế quốc cũng biết được rằng người đó không ai khác chính là em họ của nàng, Aegon, khi chàng ta vẫn còn là hoàng tử), dẫn tới một thời kỳ nhịn ăn nữa của nhà vua. Ông đã gần như tự sát vài năm trước, khi ông ăn chay trong một tháng sau cái chết của cặp song sinh do em họ mình là Công Chúa Naerys sinh ra. Nhưng lần này Baelor còn đi xa hơn thế, từ chối mọi thứ trừ nước uống và gần như chỉ ăn bánh mỳ vừa đủ để làm dịu đi sự cồn cào trong dạ dày. Ông giữ chế độ ăn như vậy trong 40 ngày. Đến ngày thứ 41, người ta tìm thấy ông ngã gục phía trước điện thờ Đức Mẹ.

Đại Học Sĩ Munkun đã làm hết sức mình để chữa trị cho nhà vua. Tu Sĩ Tối Cao nhỏ tuổi cũng vậy, nhưng những phép màu của cậu ta đã hết hiệu nghiệm. Nhà vua về với Thất Diện Thần vào năm thứ 10 của triều đại mình, năm 171 AC.

Những người em gái của Baelor I:

Daena là người nổi tiếng nhất trong ba chị em, và cũng là người được yêu mến nhiều nhất – cả vì sắc đẹp của nàng lẫn lòng can đảm. Nàng được biết đến như là một kỵ sĩ xuất sắc, một cung thủ đáng gờm với cây cung xứ Dorne mà anh trai nàng đã mang về trong cuộc chinh phục của mình, và nàng cũng đã được rèn luyện để cưỡi ngựa trong các đấu trường hình tròn (dù vậy nàng chưa bao giờ được phép tham gia một giải đấu, bất chấp khả năng của nàng đã chứng minh điều ngược lại). Daena rất mau chóng được biết đến với cái tên Người Thách Thức, vì nàng là người kiên cường nhất trong số ba chị em bị giam cầm, và từng ba lần trốn ra ngoài dưới danh nghĩa của một người hầu hay một dân thường, tính tới ngày tàn của triều đại Baelor, để cố gắng có con – mặc dù nhiều người nói rằng sẽ tốt hơn nếu nàng bớt ngoan cố đi một chút, vì đứa con trai của nàng đã gây ra quá nhiều rắc rối cho đế chế.

Trong số những người chị em khác của Baelor, Rhaena cũng sùng đạo gần bằng anh trai mình, và sau đó trở thành một bà sơ. Elaena, người trẻ tuổi nhất, cứng đầu hơn Rhaena, nhưng không xinh đẹp bằng hai người chị mình. Trong thời gian ở Maidenvault, người ta kể lại rằng nàng đã cắt bỏ “vương miện vinh quang” – mái tóc dài của nàng, màu bạc với một dải tóc vàng chạy quanh- và gửi nó tới cho anh trai mình, cầu xin tự do với lời hứa rằng nàng giờ đây đã quá xấu để có thể quyến rũ bất kỳ người đàn ông nào. Tuy nhiên lời cầu xin của nàng đã bị phớt lờ.

Elaena sống lâu hơn những người anh em cùng cha khác mẹ của nàng và sống một cuộc đời đầy ồn ào sau khi được tự do. Theo bước chân của Elaena, nàng sinh hạ một cặp con hoang sinh đôi Jon và Jayne Waters với Alyn Velaryon, Lãnh Chúa vùng Oakenfist. Nàng đã hy vọng có thể thành hôn với chàng, lịch sử ghi lại như vậy, nhưng một năm sau khi chàng ta mất tích trên biển, nàng từ bỏ hy vọng và đồng ý cưới một người khác.

Nàng kết hôn ba lần. Lần kết hôn đầu tiên của nàng là vào năm 176 AC, với Ossifer Plumm lớn tuổi nhưng mạnh khỏe, người được đồn rằng đã chết trong đêm tân hôn. Tuy nhiên, nàng đã kịp thụ thai, vì Lãnh chúa Plumm đã kịp làm làm bổn phận của mình trước khi chết. Sau này, những tin đồn tục tĩu đã khẳng định rằng Lãnh chúa Plumm, thực tế, đã chết ngay khi nhìn thấy cô dâu mới của mình khỏa thân (tin đồn này được kể bằng những từ ngữ dâm dục nhất – những từ ngữ này có thể đã làm Mushroom thấy thích thú nhưng chúng ta không cần phải nhắc lại chúng), và rằng đứa trẻ mà nàng mang thai sau đêm đó là do người anh họ của nàng là Aegon – người mà sau này trở thành Vua Aegon Không Xứng Đáng.

Lần kết hôn thứ hai của nàng là theo lệnh của người kế vị của Aegon Không Xứng Đáng, Vua Daeron Tốt Bụng. Daeron gả nàng cho người quản lý ngân khố của mình và cuộc hôn nhân này dẫn tới bốn đứa con … và Elaena được biết đến như là người quản lý ngân khố đích thực, bởi vì chồng của nàng được kể lại rằng là một lãnh chúa tốt bụng và quý phái nhưng là một người không có hứng thú với những con số. Nàng nhanh chóng trở nên có ảnh hưởng, và được tin tưởng bởi Vua Daeron trong mọi việc khi nàng phụng sự vì lợi ích của ông và của đế chế.

Đám cưới thứ ba là do nàng tự chọn lựa, sau khi nàng yêu Ser Micheal Manwoody, một người xứ Dorne đã tới thăm Công chúa Mariah tại triều đình. Manwoody, thời nhỏ đã từng học tập tại Citadel, là một người đàn ông truyền thống, rất hiểu biết và rất trong sạch đã trở thành một người hầu cận tin cậy của Vua Daeron sau lễ thành hôn của Daeron với Công chúa Mariah. Chàng đã được cử đến Braavos để thương lượng với Ngân Hàng Sắt một vài lần, và có những tin tức rằng chàng có thư từ qua lại với những người giữ khóa tại Ngân Hàng Sắt (đóng dấu bởi niêm phong của chàng và ký bởi tên chàng, nhưng rõ ràng là theo lệnh của Elaena) về những thương thảo này.

Elaena kết hôn với Ser Michael, dĩ nhiên là với sự chúc phúc của Daeron, không lâu sau khi người chồng thứ hai của nàng qua đời. Trong những năm sau đó, Elaena đã nói rằng nàng yêu Ser Manwoody không phải vì trí tuệ của chàng, mà là vì tình yêu của chàng với âm nhạc. Chàng được biết đến là đã chơi đàn hạc cho nàng nghe, và khi chàng chết, Elaena ra lệnh bức tượng của chàng được tạc đang ôm một chiếc đàn hạc, chứ không phải một thanh kiếm và dao của hiệp sỹ như thông thường.

Các em gái của Vua Baelor I (trái qua phải): Elaena, Rhaena, and Daena

11. Viserys Đệ nhị

Dù cho cả hai người con trai của Vua Aegon III đều đã chết, ba người con gái của ông vẫn còn sống, và một số dân thường – và thậm chí một số lãnh chúa – cảm thấy rằng Ngai Sắt giờ đây nên được trao lại cho Công Chúa Daena theo luật. Tuy nhiên, họ là thiểu số, một thập kỷ bị ngăn cách bên trong Maidenvault đã khiến cho Daena và những người chị em của nàng không có được những đồng minh hùng mạnh, và ký ức về những tai ương đã làm sụp đổ cả đế chế khi mà lần gần nhất một người phụ nữ ngồi lên Ngai Sắt vẫn còn nóng hổi. Daena Thách Thức đã được nhìn nhận bởi nhiều lãnh chúa rằng rất hoang dã và không thể kiểm soát… và dâm đãng nữa, vì một năm trước đó nàng đã sinh hạ đứa con hoang được đặt tên là Daemon, cha của nó, nàng kiên quyết không tiết lộ.

Những tiền lệ của Đại Hội Đồng năm 101 và Vũ Điệu Bầy Rồng đã được trích dẫn ra, và quyền thừa kế của những người em gái của Baelor bị gạt sang một bên. Thay vào đó, vương miện được chuyển sang cho chú của họ, Cánh Tay của Nhà Vua, Hoàng Tử Viserys.

Lịch sử ghi lại rằng, trong khi Daeron gây chiến còn Baelor cầu nguyện, thì Viserys cai trị. Trong suốt mười bốn năm phụng sự trong vai trò Cánh Tay cho những đứa cháu mình, và trước đó là anh trai mình, Vua Aegon III. Người ta nói rằng ông là Cánh Tay sắc sảo nhất từ thời Thầy Tu Barth, dù vậy tài năng của ông bị lu mờ bởi triều đại của Vua Tật Nguyền, người không có một chút tham vọng nào để hoàn thành những lời khuyên của ông hay là chiếm lấy tình yêu từ dân chúng. Trong quyển sách Cuộc Sống Của Bốn Đời Vua, Đại Học Sĩ Kaeth dường như bày tỏ rất ít quan điểm, dù là tốt hay xấu, về Viserys… nhưng cũng có những người nói rằng, theo luật, quyển sách phải nói về cuộc sống của năm đời vua, bao gồm cả Viserys nữa. Vì thế nên thay vào đó, Viserys bị lu mờ đi trước những bàn luận về con trai ông, Aegon Không Xứng Đáng.

Sau những năm tháng làm con tin tại Lys trong Vũ Điệu, Viserys trở về King’s Landing cùng với cô dâu xinh đẹp xứ Lys, Larra Rogare, con gái của một gia tộc giàu có và có tầm ảnh hưởng. Cao và yểu điệu, với mái tóc màu vàng nhạt và mắt tím của người Valyria (vì dòng dõi này vẫn còn rất nhiều ở Lys), nàng nhiều hơn Viserys bảy tuổi. Nàng cũng là một người phụ nữ chưa bao giờ cảm thấy thân thuộc với triều đình và cũng chưa bao giờ thực sự cảm thấy hạnh phúc ở đó. Thế nhưng nàng cũng đã sinh cho ông ba người con trước khi nàng trở về quê hương mình ở Lys.

Người con cả là Aegon, sinh tại Red Keep vào năm 135 AC sau khi Viserys trở về từ Lys. Chàng là một cậu trai cường tráng rất đẹp trai và lãng mạn … nhưng cũng khá vô trách nhiệm và thất thường, luôn đòi hỏi thỏa mãn bản thân. Chàng gây cho cha mình rất nhiều rắc rối và mệt mỏi, và gây ra cho đế chế nhiều nỗi đau.

Vào năm 136 AC, Aemon được sinh ra. Chàng cũng mạnh mẽ như Aegon khi còn nhỏ, và cũng đẹp trai như vậy, nhưng những khuyết điểm của anh trai chàng thì không tồn tại trong chàng. Chàng chứng tỏ mình là kiếm sĩ và kỵ sĩ giỏi nhất ở lứa của mình – một hiệp sỹ xứng đáng cầm thanh Dark Sister. Chàng được biết đến với cái tên Hiệp Sĩ Rồng vì chiếc huy hiệu có hình con rồng ba đầu bằng vàng trắng được gắn trên mũ. Cho tới tận ngày nay, một số người vẫn gọi chàng là hiệp sỹ quý phái nhất từng sống và cái tên dành được nhiều chiến công nhất từng phụng sự trong đội Vệ Vương.

Đứa con cuối cùng của Viserys là đứa con gái duy nhất của ông, Naerys, sinh năm 138 AC. Nàng có nước da nhạt tới mức dường như là nó trong suốt, những người đàn ông nói vậy. Nàng rất ít được biến đến (và nàng còn tự làm mình ít nổi tiếng hơn nữa bởi những ham muốn của nàng rất ít ỏi), với những lời mô tả rất tốt đẹp, và những ca sĩ viết những bài hát ca ngợi đôi mắt nàng – màu tím sẫm và rất to, viền quanh bởi đôi lông mày nhạt màu.

Nàng yêu mến Aemon nhất trong số các anh trai của mình, vì chàng biết cách làm nàng cười – và chàng có chung một lòng thành kính với nàng, trong khi Aegon thì không hề. Nàng yêu mến Thất Diện Thần cũng sâu sắc như yêu người anh trai mình, nếu không muốn nói là hơn, thay vào đó Viserys gả nàng cho con trai ông Aegon vào năm 153 AC, với lời chúc phúc của Vua Aegon III. Những ca sĩ đã kể lại rằng cả Aemon và Naerys đều đã khóc ngay tại buổi lễ, dù vậy lịch sử kể lại rằng Aemon đã cãi cọ với Aegon tại bữa tiệc cưới, và Naerys đã khóc trên giường chứ không phải tại đám cưới.

Cũng có những người đã viết lại rằng rất nhiều sự điên cuồng của Rồng Trẻ và Baelor Ban Phước đã được bắt nguồn bởi Hoàng Tử Viserys, trong khi số khác thì tranh luận rằng Viserys đã cố gắng kiềm chế những nỗi ám ảnh tồi tệ nhất của họ hết sức có thể. Dù vậy, triều đại của ông kéo dài không tới một năm, cũng có những điểm đáng chú ý về việc ông lập lại đội lính gác hoàng gia và chức năng của họ, sự thành lập một ngân khố hoàng gia mới, tầm ảnh hưởng của ông trong việc thúc đẩy thông thương qua biển hẹp, và sự xem xét lại của ông về những luật lệ mà Jaehaerys Người Hòa Giải đã ban hành trong suốt triều đại dài của ông.

Viserys II có trong mình đầy đủ khả năng để trở thành một Người Hòa Giải mới, bởi vì không có vị vua nào thông minh và tài năng hơn ông. Nhưng thật bi kịch, một trận ốm bất ngờ đã mang ông đi vào năm 172 AC.

Không cần phải nói rằng một số người ngay lập tức thấy căn bệnh này và sự ra đi nhanh chóng của ông là đáng nghi, nhưng không ai dám nói ra nghi vấn của mình vào thời đó. Phải hơn một thập kỷ sau, những lời buộc tội đầu tiên mới được viết ra rằng Viserys đã bị đầu độc bởi không ai khác chính người kế vị mình, con trai ông Aegon.

Liệu những nghi vấn này có là sự thưc hay không? Chúng ta không thể nói chắc được. Nhưng căn cứ vào tiếng tăm và những hành động tội lỗi của Aegon Không Xứng Đáng, cả trước và sau khi chàng tiếp nhận vương miện, thì nghi vấn cũng không thể loại trừ.

12. Aegon Đệ tứ

Với cái chết của cha mình năm 172 AC, Aegon Đệ tứ, cuối cùng cũng được ngồi trên ngai sắt như những gì anh đã khao khát khi là một cậu bé. Ông ta ngồi trên ngai sắt ở độ tuổi sung mãn của tuổi trẻ, có kỹ năng dùng thương và kiếm, ông ta thích săn bắn, đặc biệt là săn cùng chim ưng và thích khiêu vũ. Ông ta là hoàng tử sáng giá nhất ở lâu đài ở thế hệ của mình và được ngưỡng mộ về trí thông minh của mình. Nhưng ông ta có một nhược điểm vô cùng lớn: ông ta không thể kiểm soát chính mình. Những tham muốn, sự tham lam và những khao khát – những thứ đó hoàn toàn kiểm soát ông ta. Ngồi trên Ngai sắt, sự cai trị tồi tệ của ông ta bắt đầu với những hành động nhỏ để thỏa mãn, nhưng rồi sự tham lam của ông ta trở nên vượt quá giới hạn và rồi chính sự mục nát của ông ta đã dẫn đến những đến những hành động ám ảnh cả vương quốc trong nhiều thế hệ. “Aenys yếu đuối và Maegor độc ác”, Kaeth viết, “và Aegon II thì bảo thủ nhưng không có vị vua trước hoặc sau này gây ra quá nhiều lỗi lầm một cách cố ý như vậy”.

Aegon sớm lấp đầy tòa án của mình với những người đàn ông được chọn không phải vì xuất thân quý tộc, trung thực hay trí tuệ của họ, mà vì khả năng khiến ông ta vui và tâng bốc ông ta. Và những người phụ nữ trong triều đình của ông ta phần lớn là những người cũng làm điều tương tự, bằng cách để ông ta thỏa mãn ham muốn trên cơ thể họ. Khi có một ý thích bất chợt nào đó, ông ta thường lấy thứ gì đó từ một gia tộc này để tặng cho một gia tộc khác, như ông ta đã làm khi tùy tiện chiếm đoạt những ngọn đồi lớn gọi là Teats của gia tộc Brackens và tặng chúng cho gia tộc Blackwoods.

Để thỏa mãn cho ham muốn của mình, ông ta đã cho đi những báu vật vô giá, khi ông ta đưa cho Cánh tay của ông ta, Lãnh chúa Butterwell một quả trứng rồng để đổi lấy việc được tiếp cận với ba cô con gái của ông ta. Ông ta tước đoạt quyền thừa kế hợp pháp của những người ông ta đang khao khát sự giàu có của họ, như những lời đồn đã xác nhận rằng ông ta đã làm thế sau cái chết của Lãng chúa Plumm vào ngày cưới của ông ấy.

Hoàng tử Aegon lúc bé, với cha mẹ mình, Hoàng tử Viserys II và Larra Rogare

Đối với dân thường, triều đại của ông ta có lẽ sự khởi đầu của những tin đồn và sự giải trí. Đối với những lãnh chúa của vương quốc không ở lại trong lâu đài, những người không mong muốn Aegon có sự tự do với con gái họ, ông ta có vẻ là người người mạnh mẽ, quyết đoán, hay đùa cợt nhưng gần như vô hại. Nhưng đối với những ai dám bước vào chiếc vòng của ông ta, thì họ lại thấy ông ta quá tàn nhẫn, quá tham lam và quá độc ác đến nỗi không thể trở thành bất cứ điều gì ngoài sự nguy hiểm.

Người ta nói rằng Aegon không bao giờ ngủ một mình và xem đó là một đêm trọn vẹn đến khi ông ta tự mình trải qua bên trong một người phụ nữ. Những ham muốn xác thịt của ông ta đã bị châm biếm bởi tất cả các phụ nữ ở mọi cấp bậc, từ những công chúa được sinh ra trong những gia tộc cao quý nhất cho đến những con điếm hèn hạ nhất, và ông ta dường như không tạo ra điều gì khác biệt giữa bọn họ. Trong những năm cuối đời, Aegon tuyên bố anh ta đã ngủ với ít nhất chín trăm phụ nữ (con số chính xác vẫn chưa được biết), nhưng ông ta chỉ thực sự yêu chín người. (Nữ hoàng Naerys, em gái ông, không được tính trong số họ). Chín tình nhân đến từ nơi gần và xa, và một số cho ông ta những đứa con tự nhiên, nhưng mỗi người (trừ người cuối cùng) đều bị gạt bỏ khi ông ta ngày càng cảm thấy mệt mỏi với cô ta. Tuy nhiên, một trong những đứa trẻ tự nhiên đó đến từ một người phụ nữ không phải là tình nhân của ông ta: Công chúa Daena Ngang tàng.

Daemon là tên mà Daena đặt cho đứa trẻ này, vì Hoàng tử Daemon đã là một sự tuyệt vời và nỗi sợ hãi trong thời của ông ta và trong những ngày sau này điều được xem như lời cảnh báo về những gì mà cậu bé này sẽ trở thành. Daemon Waters là họ tên đầy đủ khi ông ta sinh ra vào năm 170 AC. Lúc đó, Daena đã từ chối lấy họ của cha đứa bé, thậm chí sau đó sự liên quan của Aegon đến đứa bé này bị nghi ngờ. Được nuôi dưỡng tại Tháp đỏ, chàng thiếu niên đẹp trai lúc đó được chỉ dạy bởi những học giả thông thái nhất về cả tri thức và quân sự ở lâu đài, bao gồm Hiệp sĩ Quentyn Ball, một hiệp sĩ nóng nảy được gọi là Cầu lửa. Ông ta không yêu thích gì hơn ngoài việc chiến đấu và xuất sắc với chúng, và nhiều người nhìn thấy ở ông ta là một chiến binh, một ngày nào đó sẽ là một Hiệp sĩ rồng khác. Vua Aegon đã phong tước Daemon vào năm thứ mười hai khi ông ta chiến thắng một giải đấu thương (nhờ đó ông ta trở thành hiệp sĩ trẻ nhất từng được phong tước vào thời Targaryens, vượt qua Maegor I) và gây sốc cho lâu đài, người thân và hội đồng bằng cách ban cho Daemon thanh kiếm của Aegon Chinh phạt, Blackfyre, cũng như các vùng đất và các tước hiệu khác. Daemon đã lấy họ Blackfyre sau đó.

Hoàng hậu Naerys – một người phụ nữ chung chăn gối với Aegon IV, người mà ông ta không có niềm khát khao nào – là người ngoan ngoãn, hiền lành và yếu đuối, và đó là những điều đó mà nhà vua không hề thích thú. Sinh con cũng là một thách thức đối với Naerys, vì cô nhỏ bé và ốm yếu. Khi Hoàng tử Daeron chào đời vào những ngày cuối cùng của năm 153 AC, Đại học giả Alford cảnh báo rằng một cái thai khác có thể giết chết cô. Naerys được cho là nói với anh trai của cô ấy như thế này: Em đã hoàn thành nghĩa vụ của mình và trao cho ngài một người thừa kế. Em xin ngài, kể từ bây giờ chúng ta hãy sống như anh trai và em gái. Người ta nói rằng Aegon đã trả lời: Đó là những gì chúng ta đang làm. Aegon tiếp tục yêu cầu em gái mình thực hiện nghĩa vụ một người vợ cho đến hết đời.

Những vấn đề giữa họ ngày càng tăng lên bởi Hoàng tử Aemon, em trai của họ, người luôn gắn bó với Naerys từ khi hai người con trẻ. Sự tức giận của Aegon về gia tộc, danh tiếng lừng lẩy của em trai đến tất cả mọi người, vì thế vị vua này rất thích thú trong việc khinh thường Aemon và Naerys mỗi khi có cơ hội. Thậm chí sau khi Hiệp sĩ rồng chết vì bảo vệ ông ta và Hoàng hậu Naerys cũng chết vì sinh con vào năm sau đó, thì Aegon IV cũng chẳng làm gì nhiều để vinh danh, tưởng nhớ họ.

Những tranh cãi của vị vua với người có cùng máu mủ với mình trở nên tồi tệ hơn sau khi con trai ông ta Daeron đủ lớn để có tiếng tiếng cho riêng mình. Trong Lives of Four Kings của Kaeth có nói rõ về những cáo buộc sai trái của Ser Morgil Hastwyck về tội thông dâm của hoàng hậu, do chính nhà vua xúi giục, mặc dù lúc đó Aegon đã phủ nhận chuyện đó. Những lời buộc tội này không được chứng minh vì cái chết của Ser Morgil khi xét xử qua giao đấu với Hiệp sĩ rồng. Những lời buộc tội đó xuất hiện cùng lúc với thời điểm Aegon và Hoàng tử Daeron đang tranh cãi xung quanh kế hoạch của nhà vua về việc phát động một cuộc chiến không hồi kết chống lại xứ Dorne, và sự trùng hợp này chắc chắn không phải ngẫu nhiên. Đây cũng là lần đầu tiên (không phải là lần cuối cùng) Aegon đe dọa sẽ truyền lại quyền thừa kế cho một trong những đứa con hoang khác của ông ta mà không phải là Daeron.

Blackfyre, thanh trường kiếm của những vị vua Targaryen

Sau cái chết của những người em ruột của mình, nhà vua bắt đầu nói mà hầu như không cần che đậy gì về những điều liên quan đến tính bất hợp pháp về danh phận của con trai ông – điều mà ông chỉ dám làm khi Hiệp sĩ rồng đã chết. Những người hầu cận và những kẻ nịnh bợ đã bắt chước nhà vua, và lời vu khống này ngày một lan rộng.

Trong những năm cuối của triều đại ông ta, Hoàng tử Daeron đã chứng minh mình là trở ngại chính trên con đường cai trị tồi tệ của Aegon. Một vài lãnh chúa của vương quốc nhìn thấy cơ hội rõ ràng khi sự tham lam ngày một tăng lên của vị vua này, ông ta có thể bị thuyết phục để từ bỏ danh dự, những chức quan trong triều đình và những vùng đất vì những lời hứa hẹn có thể thỏa mãn những khao khát của ông ta. Những người khác, những người lên án cách hành vi của nhà vua, bắt đầu ủng hộ Hoàng tử Daeron; mặc dù ông ta buông ra nhiều lời đe dọa, vu khống và những trò đùa vô vị thì ông ta chưa bao giờ chính thức từ bỏ con trai mình. Những báo cáo khác nhau lý giải tại sao: một vài báo cáo nói rằng một phần còn sót lại trong con người Aegon vẫn biết về danh dự, hoặc ít nhất là sự nhục nhã. Tuy nhiên, nguyên nhân thích hợp nhất chính là Aegon biết rằng, hành động như thế sẽ mang đến chiến tranh cho vương quốc, vì những đồng minh của Daeron – một trong số những đồng minh chính yếu là Hoàng tử xứ Dorne, chồng của em gái Daeron – sẽ bảo vệ những quyền lợi của Dearon. Có thể đây là lý do mà Aegon chuyển sự chú ý của ông ta sang Dorne, lợi dựng những sự thù hận vẫn còn thiêu đốt ở vùng Marches, vùng đất bão tố và vùng Reach dành cho người Dorne, để khuất phục một vài những đồng minh của Daeron và sử dụng họ để chóng lại những kẻ ủng hộ quyền lực nhất của Daeron.

May mắn cho vương quốc, những kế hoạch xâm chiếm xứ Dorne của nhà vua năm 174 AC đã hoàn toàn thất bại. Mặc dù Nhà vua đã xây dựng một hạm đội tàu cực kỳ lớn, nghĩ đến thành công như Daeron Rồng trẻ đã làm được, nhưng hạm đội tàu đã bị vỡ vụn và tháo chạy tán tác bởi những cơn bão trên đường đến Dorne.

Tuy nhiên điều này chưa là gì khi so với cuộc xâm lược Dorne điên rồ nhất và bị chết yểu của Aegon IV, vì His Grace cũng đã liên hệ với những pháp sư lửa không đáng tin cậy của Hội Giả kim cổ xưa, yêu cầu bọn họ “xây nên những con rồng”. Những con quái thú kì dị được làm từ gỗ và sắt, được lắp những cái ổng để phun ra hoang hỏa, có lẽ được dùng cho một vài trận vây hãm. Nhưng Aegon đề xuất kéo chúng lên và xuyên qua vùng Boneway, nơi có những địa hình dốc đứng đến nỗi người Dorne đã đào một đường bộ xuyên qua vùng này.

Tuy nhiên thậm chí họ đã không đi được xa đến vậy, vì những con rồng đầu tiên đã ngay lập tức bị chìm trong lửa ở rừng vua, phía xa vùng Boneway. Bảy “con rồng” đã sớm bị đốt cháy. Hàng trăm người bị thiêu trong những ngọn lửa đó, cùng với một phần tư rừng vua. Sau đó, vị vua từ tham vọng của ông ta và không bao giờ nói về xứ Dorne một lần nào nữa.

Triều đại của vị vua không xứng đáng này đã chấm dứt vào năm 184 AC, khi vua Aegon 49 tuổi. Ông ta rất mập, hầu như không thể đi lại, và một số người tự hỏi làm thế nào người tình cuối cùng của ông ta – Serenei của Lys, mẹ của Shiera Seastar – có thể chịu đựng được những cái ôm ghì của ông ta. Bản thân nhà vua đã chết một cái chết khủng khiếp, cơ thể sưng phồng và béo phì đến nỗi ông ta không còn có thể nhấc mình khỏi chiếc ghế dài, tay chân thối rữa và dòi bò khắp nơi. Những học giả nói rằng họ chưa bao giờ thấy thứ gì giống như vậy, trong khi những học sĩ tuyên bố đó là sự phán xét của các vị thần. Aegon được cho uống sữa của cây anh túc để làm giảm cơn đau của mình, nhưng có vẻ như chẳng hiệu quả lắm.

Hành động cuối cùng của ông ấy trước khi chết, mà tất cả các báo cáo đều đồng ý, là đưa ra di chiếu của mình. Và trong đó, ông ta đã để lại thứ độc dược cay đắng nhất mà vương quốc từng biết: ông ta hợp pháp hóa tất cả những đứa con ruột của mình, từ những đứa con có mẹ xuất thân từ địa vị thấp nhất đến Những đứa con hoang vĩ đại, những đứa con trai và những đứa con gái có mẹ xuất thân từ dòng dõi quý tộc. Đối với rất nhiều những đứa con ruột của ông ta chưa bao giờ được thừa nhận, tuyên bố khi sắp chết của Aegon là vô nghĩa. Tuy nhiên đối với những đứa con hoang được thừa nhận, nó có ý nghĩa là rất nhiều. Và đối với vương quốc, nó mang ý nghĩa  máu và lửa sẽ xảy ra trong năm thế hệ tiếp theo.

Daemon Blackfyre được phong hiệp sĩ bởi cha mình, Vua Aegon IV

13. Daeron Đệ nhị

Vào năm thứ 184 kể từ Cuộc chinh phạt của Aegon, Aegon IV Kẻ không xứng đáng, rốt cuộc cũng từ giã cõi đời.

Con trai và người thừa kế của ông, Hoàng tử Daeron, rời khỏi Dragonstone trong vòng hai tuần sau khi biết được cái chết của cha mình và được nhanh chóng trao vương miện bởi Đại tư tế ở Tháp đỏ. Ông ta tự lựa chọn đội vương miện của cha mình – một quyết định có vẻ nhằm dập tắt những nghi ngờ về sự hợp pháp danh phận của ông ta. Daeron sau đó đã có những động thái nhanh chóng để “sửa chữa” những thứ mà Aegon đã đặt sai chỗ, bắt đầu bằng việc loại bỏ tất cả những thành viên của hội đồng nhỏ của nhà vua và thay thế họ bằng những người cho ông ta lựa chọn, hầu hết bọn họ đều là những người khôn ngoan và có năng lực. Đã hơn một năm trước khi Đội Tuần tra thành phố được cải tổ lại đúng chức năng của nó, vì Vua Aegon thường thăng tiến cho những người trong Đội này như một cách để ban phước cho những người mà ông ta yêu thích nhất, và đổi lại họ sẽ bảo đảm rằng những nhà thổ – và thậm chí là những phụ nữ đoan chính – luôn sẵn sàng cho những ham muốn của Aegon.

Tuy nhiên, Daeron đã không dừng lại ở đó, trong những nỗ lực của ông ấy để cải thiện những thứ mà cha ông đã phá hủy và bỏ lại sự thối nát vì sự thờ ơ đầy tội lỗi của mình. Ông ta hết lòng với trách nhiệm của mình dành cho vương quốc và tìm cách ổn định nó sau sắc lệnh trước khi chết của Aegon, khi Aegon hợp pháp hóa tất cả anh chị em ruột của ông. Mặc dù ông ta không thể – và sẽ không – từ chối những lời trăn trối cuối cùng của cha mình, anh ta đã làm những gì có thể để giữ cho Great Bastards trở nên gần gũi, đối xử với họ một cách đầy kính trọng và tiếp tục trao cho họ những gì mà nhà vua ban cho họ. Ông ta trả của hồi môn mà Aegon đã hứa với Archon of Tyrosh, để nhìn thấy người anh trai cùng cha khác mẹ của mình là Daemon Blackfyre cưới Rohanne của Tyrosh như Aegon đã mong muốn, mặc dù Ser Seremon chỉ mới 14 tuổi. Vào ngày cưới của họ, anh ta đã cấp cho Daemon một dải đất gần Blackwater, với quyền thừa hưởng một tòa lâu đài. Một số người nói rằng ông ta đã làm những việc như vậy để khẳng định sự cai trị và tính hợp pháp của mình đối với Great Bastards, và những người khác thì cho rằng đơn giản vì ông ta tốt bụng và công bằng. Nhưng dù sự thật là gì, thật đáng buồn là những nỗ lực như vậy được chứng minh chỉ là vô ích.

                     Daeron II và Hoàng tử Maron Martell ở tượng đài kỷ niệm vua Baelor

Tuy nhiên, vương quốc của ông ta không được đánh dấu bởi nghi vấn hành động đối với Great Bastards, hay thậm chí là sự cai trị tồi tệ của Aegon. Cuộc hôn nhân của ông ta với Mariah ở Dorne, bây giờ Hoàng hậu của Bảy vương quốc – đã rất hạnh phúc và có ngọt ngào, và một trong những hành động quan trọng đầu tiên của ông sau khi lên ngôi là bắt đầu đàm phán với anh vợ  mình, Hoàng tử Maron, để thống nhất Dorne dưới sự cai trị của Targaryen. Hai năm sau đàm phán, một thỏa thuận đã đạt được, theo đó Hoàng tử Maron đồng ý đính hôn với chị gái Daeron, Daenerys, khi cô đủ tuổi. Họ đã kết hôn vào năm sau đó, và với cuộc hôn nhân đó, Hoàng tử Maron đã quỳ xuống và thề trung thành trước Ngai sắt.

Vua Daeron đã nâng hoàng tử Dornish dậy trong sự tung hô nhiệt thành nhất, và họ cùng nhau rời Tháp đỏ và cưỡi ngựa đến Đại điện để đặt một vòng hoa vàng dưới chân tượng Phước Lành Phước và tuyên bố, “Bachelor, công việc của người đã xong”. Đây là một khoảnh khắc tuyệt vời, vương quốc cuối cùng đã thống nhất từ Bức Tường thành cho đến Biển mùa hè, điều mà Aegon Chinh phạt đã từng mơ ước – và đã làm được mà không phải trả một giá khủng khiếp cho mạng sống mà tên tuổi của Daeron II, Rồng trẻ, đã phải chịu.

Một năm sau đó, Daeron đã có một vị trí vững chãi tại vùng Marches của người Dorne, gần nơi ranh giới của Reach, vùng bão và xứ Dorne. Nó được gọi là Summerhall nhằm đánh dấu sự yên bình mà ông ta đã tạo ra, ở đó có nhiều cung điện hơn lâu đài và không có hệ thống phòng thủ tốt nhất; trong những năm tiếp theo, những người con trai của Nhà Targaryen sẽ giữ vị trí như là Hoàng tử của Summerhall.

Tuy nhiên, Hoàng tử Maron đã giành được một vài những nhượng bộ từ đức vua trong hiệp ước, và các lãnh chúa của Dorne nắm giữ các quyền và đặc quyền quan trọng mà các gia tộc lớn khác không có –  quyền giữ danh hiệu hoàng gia đầu tiên của họ, không những có quyền tự trị duy trì luật pháp, quyền đánh thuế và thu thuế nhân danh Ngai sắt mà còn có sự giám sát bất thường dành cho Tháp đỏ và các vấn đề khác. Sự không hài lòng ở những nhượng bộ này là một trong những hạt giống gây ra cuộc nổi loạn Blackfyre đầu tiên, cũng như niềm tin rằng Dorne đã có quá nhiều ảnh hưởng đối với nhà vua vì Daeron II đã đưa nhiều người Dorne đến lâu đài của mình, một số người đã được trao những chức vụ quan trọng.

Người ta đã nói trong những năm sau này Daemon Blackfyre đã chứng minh mình là một kẻ phản bội vì lòng căm thù của mình dành cho Daeron của anh ta bắt đầu nhen nhóm ngay từ đầu. Đó là mong muốn của Aegon – không phải của Daemon – để anh kết hôn với Rohanne ở Tyrosh. Thay vào đó, Daemon đã ngày càng đam mê với em gái Daeron, công chúa trẻ Daenerys. Chỉ trẻ hơn Daemon hai tuổi, công chúa được cho là cũng yêu hoàng tử con hoang này, nếu lời các ca sĩ có thể tin được, nhưng cả Aegon IV và Daeron II đều không sẵn sàng để những cảm xúc đó chi phối trong các vấn đề quốc gia. Aegon thấy lợi ích cao hơn khi ràng buộc với Tyrosh, có lẽ vì hạm đội của nó sẽ được sử dụng nếu anh ta thực hiện một nỗ lực khác để chinh phục Dorne.

Điều này có vẻ đủ hợp lý, nhưng một câu chuyện khác cho rằng Daemon không quá phản đối đám cưới với Rohanne vùng Tyrosh khi anh ta tin rằng anh ta có thể đi theo bước chân của Aegon Chinh phạt và Maegor Tàn nhẫn và có nhiều hơn một cô dâu. Aegon thậm chí có lẽ đã hứa sẽ nuông chiều anh ta trong việc này (một số người theo phe Blackfyre sau đó đã xác nhận về điều này) nhưng Daeron lại hoàn toàn khác. Daeron không chỉ từ chối cho phép anh trai của mình nhiều hơn một người vợ, mà ông ta còn trao tay Daenerys cho Maron Martell, như một phần của món hời để cuối cùng hợp nhất Bảy vương quốc với Dorne.

Liệu Daenerys có yêu Daemon hay không, như những người đã theo phe Rồng Đen sau đó đã tuyên bố, ai có thể xác nhận chứ? Trong những năm sau đó, Daenerys không bao giờ là một người vợ trung thành với Hoàng tử Maron, và nếu cô thương tiếc Daemon Blackfyre, thì không có bất kỳ ghi chép nào của cô để xác nhận điều đó.

Tuy nhiên, vương quốc được ổn định một cách nhanh chóng dưới triều đại của Daeron, và ông ta sớm được gọi là Daeron Nhân ái bởi cả dân thường và các lãnh chúa cao quý. Ông được nhiều người coi là công bằng và tốt bụng, ngay cả khi một số người đặt câu hỏi về ảnh hưởng từ người vợ xứ Dorne của ông. Và mặc dù ông ta không phải là một chiến binh – theo những mô tả lâu đời có lưu ý rằng ông ta có vóc dáng nhỏ bé, với cánh tay gầy gò, và vai bị gù và có xu hướng thiên về học thuật – thì hai trong số bốn người con trai của ông ta có vẻ chứa đựng tất cả những tố chất để có thể được kỳ vọng trở thành một hiệp sĩ, lãnh chúa hoặc người thừa kế. Người con cả, Hoàng tử Bachelor, đã giành được cái tên Breakspear ở tuổi mười bảy, sau chiến thắng nổi tiếng của ông tại buổi đấu thương mừng đám cưới của Công chúa Daenerys; ông đã đánh bại Daemon Blackfyre ở trận giao tranh cuối cùng. Và con trai út của ông, Hoàng tử Maekar, dường như cũng muốn thể hiện một năng lực tương tự.

Tuy nhiên, có quá nhiều người nhìn vào mái tóc và đôi mắt đen của Bachelor và lẩm bẩm rằng ông ta giống Nhà Martell hơn là Targaryen, mặc dù ông ta đã chứng minh mình có thể giành được sự tôn trọng một cách dễ dàng và cởi mở giống như cha ông. Các hiệp sĩ và lãnh chúa của vùng Marches nghi ngờ Daeron, và Bachelor cũng vậy, và sự nghi ngờ đó ngày càng nhiều hơn so với lúc trước, khi người Dorne là kẻ thù để chiến đấu chứ không phải là những đối thủ mà nhà vua phải dành sự chú ý hay trở nên hòa nhã . Và sau đó, họ sẽ chú ý vào Daemon Blackfyre – người cao lớn và mạnh mẽ, như mang một nửa vị thần trong cơ thể phàm trần, và cả thanh kiếm của Nhà Chinh phạt mà Daemon sở hữu – và lấy làm ngạc nhiên.

Những hạt giống của sự nổi loạn đã được gieo trồng, nhưng phải mất nhiều năm để chúng đâm hoa kết trái. Không có sự xúc phạm tột cùng, không có lỗi lầm lớn nào để khiến Daemon Blackfyre quay lưng chống đối lại với Vua Daeron. Nếu tất cả sự thật là vì tình yêu dành của Daenerys thì làm thế nào mà tận tám năm trôi qua trước khi cuộc nổi loạn nở rộ? Đó là một thời gian dài để nuôi dưỡng tình yêu bị cản trở, đặc biệt là khi Rohanne đã cho anh ta bảy đứa con trai và con gái, và Daenerys cũng đã sinh ra cho Hoàng tử Maron một vài người thừa kế.

Sự thật, chính Aegon Kẻ không xứng đáng chính là điều làm màu mỡ cho vùng đất mà hạt giống ấy được gieo vào. Aegon đã ghét người Dorne và chiến đấu chống lại họ, và những lãnh chúa muốn trở lại những ngày đó – mặc cho tất cả những lỗi lầm kéo theo – sẽ không bao giờ được hạnh phúc với vị vua hòa bình này. Những chiến binh có tiếng tăm, những người trông có vẻ mệt mỏi với sự hòa bình của vương quốc và người Dorne trong triều đình của nhà vua, bắt đầu tìm kiếm Daemon.

Có lẽ lúc đầu, Daemon Blackfyre chỉ đơn thuần thưởng thức những cuộc nói chuyện về những lợi ích phù phiếm mà ông ta có được. Rốt cuộc, nhiều năm đã trôi qua giữa những người đầu tiên tiếp cận Daemon và cuộc nổi loạn thực sự. Sau đó, điều gì đã khiến Daemon thay đổi và đưa ra tuyên bố ngồi lên ngai sắt? Có vẻ khả năng đó là từ một cái tên khác trong Great Bastards: Ser Aegor Rivers, được gọi là Bittersteel. Có lẽ chính dòng máu Bracken của anh ta đã khiến Aegor nóng nảy và nhanh chóng giận dữ với bất cứ điều gì không hài lòng. Có lẽ đó là sự sụp đổ nhục nhã của người Brackens trong sự yêu mến của vua Aegon, dẫn đến việc ông ta bị lưu đày khỏi triều đình của Aegon. Hoặc có lẽ đó chỉ là sự cạnh tranh của ông ta với người anh trai cùng cha khác mẹ và người anh em con hoang Brynden Rivers, người đã có thể duy trì mối quan hệ thân thiết của mình tại triều đình vì mẹ của Bloodraven đã được yêu thương trong suốt cuộc đời của bà, và được nhớ đến rất nhiều, vì vậy những người Blackwoods không đau khổ như người Brackens khi nhà vua bỏ rơi những nhân tình của mình.

Dù cho sự việc thật sự là thế nào, Aegor Rivers đã sớm bắt đầu hối thúc Daemon Blackfyre tuyên bố ngai sắt và còn tích cực hơn thế sau khi Daemon đồng ý cưới chị cả của mình, Calla, cho Aegor. Thép của ông ta có thể là đắng, nhưng thứ tệ nhất là cái lưỡi của ông ấy. Ông ấy “phun” những lời độc địa vào tai Daemon và cùng với ông ta là những tiếng la hét trách móc của những hiệp sĩ và những lãnh chúa khác.

Cuối cùng, nhiều năm nói chuyện như vậy đã mang lại kết quả, và Daemon Blackfyre đã đưa ra quyết định của mình. Tuy nhiên, đó là một quyết định mà ông đã đưa ra một cách vội vàng, vì lời nói đó sẽ đến với vua Daeron với ý nghĩa rằng Blackfyre tự tuyên bố mình sẽ là vua trong kỳ trăng tiếp theo.

(Chúng ta không biết lời ấy đến với Daeron như thế nào, mặc dù bản ghi chép The Red Dragon và the Black chưa hoàn thành của Merion gợi ý rằng một tên khác của Great Bastards, Brynden Rivers, có liên quan) Nhà vua đã gửi Đội vệ vương đến để bắt Daemon trước khi kế hoạch phản bội của Daemon có thể tiến xa hơn nữa. Daemon đã được báo trước và với sự giúp đỡ của hiệp sĩ nóng tính nổi tiếng Ser Quentyn Ball, được gọi là Fireball, ông ta đã có thể thoát khỏi Tháp đỏ một cách an toàn. Các đồng minh của Daemon Blackfyre, đã lợi dụng lệnh bắt giữ này như một nguyên nhân gây ra chiến tranh, cho rằng Daeron đã hành động chống lại Daemon vì không có gì khác ngoài sự sợ hãi. Những người khác vẫn đặt tên cho anh ta là Daeron Đứa con, lặp đi lặp lại những lời vu khống từ chính Aegon Kẻ Không xứng đáng đã lưu truyền trong những năm cuối triều đại của ông ta: rằng Daemon được làm vua không phải từ nhà vua mà nhờ người anh em của nhà vua, Hiệp sĩ rồng.

Điều này đã dẫn tới Cuộc nổi loạn Blackfyre Đầu tiên bắt đầu vào năm 196 AC. Đảo ngược màu sắc của cờ hiệu Targaryen truyền thống và cho thấy một con rồng đen trên nền đỏ, những phiến quân tuyên bố đứa con hoang của Công chúa Daena, Daemon Blackfyre, Đệ Nhất, xác nhận ông ta là con trai cả của vua Aegon IV, và là anh trai cùng cha khác mẹ của với đứa con hoang Daeron. Sau đó, nhiều trận chiến đã được nổ ra giữa những con rồng đen và đỏ ở xứ Vale, westerlands, Riverlands và nhiều nơi khác.

Thép đắng dẫn đầu Quân đoàn Vàng

Cuộc nổi dậy đã kết thúc tại Redgrass Field, gần một năm sau đó. Một số người đã viết về sự tàn bạo của những người đã chiến đấu với Daemon và bên kia là những người đã chiến đấu chống lại sự phản quốc của bọn họ. Ngoài sự dũng cảm và sự thù hằn của họ chống lại Daeron, thì kết cục của họ chỉ là một sự thất bại. Daemon và các con trai lớn của ông, Aegon và Aemon, đã bị thất bại trước những mũi tên chết chóc được bắn ra bởi Brynden Rivers và những hộ vệ riêng của ông, Đội Răng Quạ. Tiếp theo đó cú charge điên cuồng của Bittersteel, với Blackfyre trong tay, khi ông ta cố gắng tập hợp lực lượng của Daemon. Gặp gỡ với Bloodraven giữa cú charge, một cuộc đấu tay đôi gay cấn xảy ra sau đó, khiến Bloodraven bị mù một bên mắt và Bittersteel thì tháo chạy.

Nhưng trận chiến đã kết thúc khi Hoàng tử Bachelor Breakspear xuất hiện cùng với một lực lượng quân đội của những lãnh chúa vùng bão tố và người Dorne, đánh vào cánh hậu của phiến quân, trong khi Hoàng tử trẻ Maekar tập hợp lại những gì còn lại của Lord Arryn và tạo ra một chiếc đe bất khả xâm phạm chống lại những phiến quân bị tấn công và phá hủy. Mười ngàn người đã chết vì cái hư danh của Daemon Blackfyre, và nhiều người khác bị thương và bị giết. Những nỗ lực vì hòa bình của vua Daeron đã bị phá vỡ, dù ông không có lỗi gì về việc này ngoài việc có lẽ dành qua nhiều sự độ lượng dành người anh em cùng cha khác mẹ luôn có lòng đố kỵ của mình.

Sau đó, Vua Daeron đã cho thấy một sự nghiêm khắc mà ít ai ngờ tới. Những lãnh chúa và hiệp sĩ đã hỗ trợ Rồng Đen bị tước đất đai, địa vị và những đặc quyền và buộc phải trao trả con tin. Daeron đã tin tưởng họ, đã làm tất cả những gì ông ta có thể để cai trị một cách công bằng, và họ vẫn quay lưng lại với ông ta. Những đứa con trai còn sống sót của Daemon Blackfyre đã trốn đến Tyrosh, nhà mẹ của chúng, và đi cùng với chúng là Bittersteel. Vương quốc sẽ tiếp tục gặp rắc rối bởi những tuyên bố của Blackfyre Kẻ tranh giành trong bốn thế hệ nữa, cho đến khi con cháu cuối cùng của Daemon Blackfyre qua dòng nam được gửi xuống mồ.

Với những người anh em cùng cha khác của mình đã được giải quyết và sức mạnh của các con trai và người thừa kế ủng hộ ông ta, nhiều người nghĩ rằng Vua Daeron giờ đây sẽ đảm bảo rằng vương quốc sẽ nằm dưới sự cai trị của Targaryen trong nhiều thế kỷ tới. Không nhiều người nghi ngờ về việc Bachelor Breakspear sẽ là một vị vua vĩ đại, vì ông ta có trái tim của lòng hào hiệp và linh hồn của trí tuệ, và đã đến phục vụ cha mình một cách ngoan ngoãn với vị trí Cánh tay. Nhưng không ai có thể biết được ý chí của các vị thần. Bachelor Breakspear đã bị chính anh trai của mình là Maekar ngộ sát tại giải đấu tại Ashford vào năm 209 AC. Đó không phải là giải đấu thương tay đôi, hay tập thể (mêleé), nhưng trong một cuộc đấu bảy người – lần đầu tiên trong một thế kỷ – trong đó Bachelor đã chiến đấu thay mặt cho một hiệp sĩ hàng rào có xuất thân thấp kém vì không có cha mẹ danh tiếng. Cái chết của Bachelor là một tai nạn, gần như chắc chắn, và người ta viết rằng Hoàng tử Maekar luôn mang một sự hối hận đầy cay đắng vì cái chết của Bachelor và luôn tưởng nhớ mỗi năm. Tuy nhiên, Bachelor đã chết, và Maekar không bị nghi ngờ và vương quốc tự hỏi liệu một hiệp sĩ hàng rào có xứng đáng với sự mất mát của Hoàng tử Dragonstone và Cánh tay của Nhà vua hay không. (Nhưng sau đó, họ không biết hiệp sĩ hàng rào đó sẽ được thăng tiến cao như thế nào – mặc dù đó là một câu chuyện lịch sử khác.)

Tệ hơn nữa, những người con trai của Bachelor Breakspear nằm trong số những người bị chết vì dịch bênh, cũng như Daeron II, người được nhiều người gọi là Vị vua nhân ái. Ông đã trị vì trong 25 năm, và hầu hết những năm đó vương quốc chỉ có hòa bình và thịnh vượng.

Ở Essos, Bittersteel tập hợp các lãnh chúa và hiệp sĩ lưu vong, và con cháu của họ, đến với ông. Ông thành lập Binh đoàn Vàng vào năm 212 AC và sớm thành lập Binh đoàn này với tư cách là đội quân tự do hàng đầu của Những Vùng đất tranh chấp. “Bên trong vàng, là thép đắng” đã trở thành khẩu hiệu chiến đấu của họ, nổi tiếng trên khắp Essos. Sau Bittersteel, binh đoàn được dẫn dắt bởi hậu duệ của Daemon Blackfyre cho đến khi người cuối cùng trong số họ, Maelys Quái vật, bị giết chết tại Stepstones.

14. Aerys Đệ nhất

Tiếp nhận ngai báu vào năm 209 AC, người con thứ của Daeron, Aerys, chưa từng nghĩ rằng mình sẽ trở thành vua, và là người duy nhất phù hợp ngồi lên Ngai Sắt. Aerys đã được học hành, theo cách của riêng ông, dù cho hứng thú của ông chủ yếu là ở những ngôi mộ bụi bặm chứa đựng những lời tiên tri cổ và những điều huyền bí. Thành hôn với Aelinor Penrose, nhưng ông chưa bao giờ hứng thú với việc sinh một đứa con với nàng, và thậm chí có những tin đồn rằng ông còn không thể hưởng thụ cuộc hôn nhân của mình. Tiểu Hội đồng của ông đã hy vọng rằng đơn giản chỉ là vì ông không thích cô vợ này, và do đó họ thúc giục ông bỏ nàng để lấy một bà vợ khác. Nhưng ông đã không nghe theo điều này.

Đội vương miện trong suốt sự kiện Đại Dịch Mùa Xuân, Aerys I đã phải đối mặt với sự rối loạn của đế chế ngay từ ngày đầu tiên. Khi mà dịch bệnh còn hầu như chưa có dấu hiệu giảm bớt, thì Dagon Greyjoy, Lãnh chúa của Quần Đảo Sắt, đã phái hạm đội sắt cướp bóc suốt dọc bờ Biển Hoàng Hôn, trong khi dọc Biển Hẹp, Thép Đắng cũng đang toan tính những âm mưu cùng với những đứa con của Daemon Blackfyre. Có lẽ chính vì những khó khăn này mà Aerys đã quyết định chọn Brynden Rivers làm Cánh Tay của mình.

Một số người khẳng định rằng có vẻ như nguyên nhân dẫn đến việc trao quyền lực cho Brynden Rivers là do sự thật rằng đam mê về những truyền thuyết phức tạp và những lịch sử cổ xưa của Aerys rất hợp với Rivers, người mà những kiến thức về các truyền thuyết vẫn còn là bí mật vào thời đó. Bloodraven đã nổi bật tại triều đình từ lâu, tuy nhiên rất ít người nghĩ rằng Aerys sẽ phong cho ông làm Cánh Tay. Và khi ông làm điều đó, ông gây ra một cuộc tranh cãi với em trai mình, Hoàng Tử Maekar, người đã trông đợi chức vụ Cánh Tay sẽ rơi vào mình. Sau đó Hoàng Tử Maekar đã bỏ đi khỏi King’s Landing tới Summerhall trong nhiều năm sau đó.

Bloodraven đã chứng tỏ mình là một Cánh Tay có năng lực, nhưng cũng là một cố vấn tình báo cạnh tranh với Quý Cô Misery, và nhiều người đã nghĩ rằng ông ta cùng với người em gái cùng cha khác mẹ, và cũng là tình nhân của ông, Shiera Seastar, đã dùng ma thuật để moi ra những bí mật. Những liên hệ đến “một ngàn lẻ một con mắt” của ông ta ngày càng phổ biến hơn, và những người đàn ông dù cao quý hay thấp hèn đều bắt đầu nghi ngờ những người xung quanh mình vì sợ họ là gián điệp do Bloodraven cử đến. Nhưng Aerys cũng rất cần những gián điệp, và gây ra khá là nhiều rắc rối sau sự kiện Đại Dịch Mùa Xuân. Mùa hè đến, và một cơn hạn hán đến cùng với nó kéo dài tới hơn 2 năm. Rất nhiều người đã đổ lỗi cho Nhà Vua, và còn nhiều người hơn nữa buộc tội Bloodraven. Khá nhiều những bằng hữu nghèo khổ bị buộc tội phản nghịch, và cả những hiệp sỹ và lãnh chúa nữa. Và trong số họ lan truyền nhau một tư tưởng phản động: rằng Rồng Đen cần phải trở về từ bên kia Biển Hẹp để chiếm lại vị trí hợp pháp của mình.

Lãnh Chúa Gormon Peake đóng một vai trò trung tâm trong nỗ lực mang đến một thế lực mới. Do vai trò của ông ta trong Phe Phản Loạn Blackfyre Đầu Tiên, Peake đã bị tước mất 2 trong số 3 lâu đài mà gia tộc mình đã sở hữu suốt nhiều thế kỷ. Sau kỳ hạn hán và cơn Đại Dịch Mùa Xuân, Lãnh Chúa Gormon đã thuyết phục đứa con trai nhỏ nhất còn sống sót của Daemon Blackfyre, Daemon Trẻ Tuổi, vượt qua biển hẹp để chơi trò chơi vương quyền.

Cuộc đảo chính bắt đầu vào năm 211 AC tại giải đấu mừng đám cưới ở Whitewalls, lâu đài lớn mà Lãnh Chúa Butterwell đã dựng lên gần Mắt Thần. Chính Butterwell là nguời đã từng một thời làm Cánh Tay cho Daeron, cho tới khi Nhà vua bãi nhiệm chức vụ của ông theo ý của Lãnh Chúa Hayford vì những thất bại rất đáng ngờ của ông ta trong việc tiêu diệt Daemon Blackfyre trong những ngày đầu tiên của cuộc phản loạn. Tại Whitewalls, giả bộ như là chúc mừng cuộc hôn nhân của Lãnh Chúa Butterwell và tham dự vào giải đấu, rất nhiều lãnh chúa và hiệp sỹ đã tụ tập lại, tất cả đều có chung một tham vọng đưa Blackfyre lên ngai sắt.

Nếu như không phải vì sự thật rằng Bloodraven có tay trong giữa những kẻ phản nghịch, thì Daemon Trẻ Tuổi đáng ra đã có thể châm ngòi một cuộc phản loạn nguy hiểm ngay tại trung tâm vùng riverland, nhưng thậm chí trước cả khi giải đấu kết thúc, Cánh Tay đã xuất hiện phía ngoài Whitewalls với một lực lượng của riêng mình, và Cuộc Biến Loạn Blackfyre Lần 2 kết thúc trước cả khi nó được chính thức bắt đầu. Gormon Peake nằm trong số nhưng kẻ phản nghịch bị xử tử sau khi cuộc phản loạn bị dập tắt, trong khi những kẻ khác như Lãnh Chúa Butterwell bị tước mất đất đai và địa vị. Về phần Daemon, chàng sống sót thêm vài năm nữa, làm con tin tại Red Keep. Một số người khá thắc mắc về việc bắt giam chàng, tuy nhiên sự thông thái của điều đó đã được chứng thực: người em trai kế cận chàng, Haegon, không thể nổi dậy chống lại ngai sắt chừng nào Daemon còn sống.

Việc Daemon Trẻ Tuổi mơ được làm vua là điều ai cũng biết, cũng như sự thật rằng Thép Đắng đã không ủng hộ chàng trong hành động nổi dậy của chàng. Nhưng tại sao Thép Đắng ủng hộ người cha nhưng lại từ chối ủng hộ người con trai vẫn còn là một ẩn số mà đôi khi vẫn được đem ra tranh luận trong những tòa sảnh của Citadel. Rất nhiều người đề cập rằng Daemon Trẻ Tuổi và Lãnh Chúa Gormon đã không thể thuyết phục Thép Đắng rằng những kế hoạch của họ là hợp lý, và sự thật được kể lại rằng, đây là một mối nghi ngại có cơ sở; Peake mù quáng với động cơ trả thù và phục hội địa vị của mình; và Daemon thì bị thuyết phục rằng mình sẽ thành công bất kể kẻ thù là ai. Trong khi một số người khác thì khẳng định rằng Thép Đắng là một người đàn ông cứng rắn và không có bất kỳ hứng thú với bất cứ điều gì ngoài chiến tranh, và không có lòng tin vào những mơ mộng của Daemon và tình yêu của chàng với âm nhạc và những điều tốt đẹp. Và một số thì vẫn có cái nhìn nghi ngại về mối quan hệ thân thiết giữa Daemon và Lãnh Chúa trẻ tuổi Cockshaw, và khẳng định rằng điều này sẽ làm mất lòng Aegor Rivers đủ để khiến ông ta từ chối giúp đỡ chàng.

Cuộc Phản Loạn Blackfyre Lần 2 đã bị tan rã, tuy nhiên không phải cuộc biến loạn nào cũng như vậy. Vào năm 219AC, Haegon Blackfyre và Thép Đắng phát động Cuộc Phản Loạn Blackfyre Lần 3. Về sự kiện này, tất cả những điều tốt đẹp và xấu xa, về tài lãnh đạo của Maekar, những hành động của Aerion Brightflame, sự dũng cảm của người con trẻ nhất của Maekar, và cuộc đấu lần thứ 2 giữa Bloodraven và Thép Đắng – chúng ta đều đã biết rõ. Haegon I Blackfyre chết sau trận chiến, bị phản bội và ám sát sau khi chàng đã đầu hàng, nhưng Ser Aegor Rivers, Thép Đắng, bị bắt sống và giải về Red Keep trong xiềng xích. Rất nhiều người vẫn khẳng định rằng nếu ông ta bị xử tử ngay tại đó vào thời điểm đó, theo lời thúc giục của Hoàng Tử Aerion và Bloodraven, thì đó đã là một dấu chấm hết sớm cho tham vọng của phe Blackfyre.

Tuy nhiên điều đó đã không xảy ra. Dù cho Thép Đắng đã bị đưa ra xét xử và bị buộc tội phản nghịch, Vua Aerys vẫn tha mạng cho ông ta, thay vào đó ra lệnh đày ông ta tới Bức Tường để sống phần đời còn lại làm một thành viên của Đội Tuần Đêm. Điều đó hóa ra lại là một sự khoan dung ngu ngốc, vì phe Blackfyre vẫn còn rất nhiều bạn bè tại triều đình, và một số trong đó luôn sẵn sàng tình nguyện làm tay trong. Con tàu chở Thép Đắng và một tá tù nhân khác bị tấn công ngay tại biển hẹp khi đang trên đường tới bờ biển của Eastwatch, và Aegon Rivers được giải thoát và trở về với Golden Company. Ngay trong năm đó, ông ta tôn đứa con trai cả của Haegon làm Vua Daemon III Blackfyre ở Tyrosh, và tiếp tục âm mưu chống lại vị vua vừa mới tha mạng cho mình.

Vua Aerys ngồi trên Ngai Sắt được thêm 2 năm tốt đẹp nữa, trước khi băng hà vào năm 221 AC do nguyên nhân tự nhiên.

Trong suốt triều đại của mình, Đức Vua đã chỉ định một số người thừa kế, tuy nhiên không có ai trong số này là con ruột của ông, Aerys chết mà không hề có người nối dõi. Em trai ông là Rhaegel, đứa con trai thứ 3 của Daeron Nhân Ái, đã chết trước ông, bị nghẹn tới chết bởi một cái bánh cá vào năm 215AC tại một bữa tiệc. Con trai của Rhaegel, Aelor, sau đó trở thành Hoàng Tử mới của Dragonstone và người thừa kế ngai sắt, chỉ để chết 2 năm sau đó, bị ngộ sát bởi người em gái và cũng là vợ ông, Aelora, trong một hoàn cảnh mà khiến cho nàng phát điên vì đau buồn. (Buồn thay, Aelora cuối cùng cũng tự sát sau khi bị tấn công bởi những kẻ đeo mặt nạ được lịch sử biết đến với cái tên Chuột, Đại Bàng và Heo)

Người thừa kế cuối cùng mà Aerys đã phong trước khi ông chết sẽ là người kế vị ông: người em trai cuối cùng còn sống của nhà vua, Hoàng Tử Maekar.

Bắt giữ Daemon II Blackfyre

15. Maekar Đệ nhất

Maekar là một vị vua tràn đầy năng lượng và là một chiến binh có danh tiếng, nhưng cũng là một người đàn ông khắc nghiệt, dễ dàng phán xét và lên án người khác. Ông ta chưa bao giờ có được những đức tính từ anh trai Bachelor của mình, người luôn khiến người khác dễ dàng kết bạn và trở thành đồng minh của mình, và sau khi anh trai của ông ấy chết trong tay ông – tuy chỉ là vô tình – nhưng ông ấy đã trở nên nghiêm khắc và hẹp hòi hơn. Như một mong muốn của ông nhằm tách khỏi quá khứ mà ông đã cho làm một vương miện mới – một vương miện đầy hiếu chiến với những mũi nhọn bằng đen bằng sắt đính trên một vòng tròn bằng vàng đỏ, kể từ khi vương miện Aegon Chinh phạt đã bị mất sau khi cái chết của Daeron I ở Dorne. Tuy nhiên, giữa hai Cuộc nổi loạn của Blackfyre, Maekar đã cai trị trong một thời kỳ tương đối hòa bình và những bất ổn trong triều đại của ông chủ yếu được gây ra bởi chính con trai ông.

Vấn đề chính của triều đại Maekar chính là câu hỏi đặt ra về những người thừa kế của ông. Ông có một số con trai và con gái, nhưng người ta có lý do để nghi ngờ về sự phù hợp của họ đến ngai vị. Người lớn nhất, Hoàng tử Daeron, được biết đến với cái tên Drunken, và thích được phong là Hoàng tử của Summerhall vì ông nhận thấy Dragonstone như một nơi ở ảm đạm. Tiếp theo là Hoàng tử Aerion, được biết đến với cái tên Brightflame hay Brightfire, một hiệp sĩ khó tính nhất nhưng tàn nhẫn và thất thường, và là một người say mê nghệ thuật hắc ám. Cả hai hoàng tử này đều chết trước cha mình và cả hai đều có có con cái. Hoàng tử Daeron đã sinh ra một cô con gái, Vaella, vào năm 222 AC, nhưng đáng buồn là cô gái lại chứng tỏ mình là người quá đơn giản. Con trai của Aerion Brightfire được sinh ra vào năm 232 AC, và được đặt tên mang tiếng xấu giống như tổ tiên của ông là Maegor, nhưng chính Hoàng tử Bright đã chết cùng năm đó khi ông ta uống một tách hoang hổ với niềm tin rằng nó sẽ cho phép ông ta biến thành một con rồng .

Vương miện của Vua Maekar I

Đứa con thứ ba của Maekar, Aemon, là một cậu bé mê đọc sách và đã được gửi đến Citadel lúc còn trẻ và đã nổi lên như một học giả đã tuyên thệ và có sợi xích của mình. Những người con trai nhỏ nhất của vị vua và Hoàng tử Aegon, người đã phục vụ như một hầu cận của một hiệp sĩ hàng rào – giống như hiệp sĩ hàng mà Baelor Breakspear đã bảo vệ và chết – trong khi là một cậu bé, và có tên là “Egg”. “Daeron là người thích đùa và Aerion là một người thích đe dọa, nhưng Aegon quá nửa là một tên nông dân” một người hay kể chuyện cười được nghe đâu đó và kể lại như thế.

Khi Vua Maekar chết trong trận chiến năm 233 AC, trong khi dẫn đầu đội quân của ông chống lại lãnh chúa nổi loạn trên vùng Marches xứ Dorne, và cái chết của ông lại trỗi dậy vấn đề tranh chấp quyền vị. Để tránh một Vũ điệu Bầy rồng khác, Bàn tay của nhà Vua, Bloodraven được lựa chọn để triệu tập một Đại hội đồng nhằm giải quyết vấn đề.

Năm 233 AC, hàng trăm lãnh chúa lớn và nhỏ tập hợp tại King’s Landing. Cùng với cái chết của cả hai người con trai lớn của Maekar, có bốn người có thể được xem xét. Đại hội đồng đã loại bỏ cô con gái ngọt ngào nhưng có đầu óc đơn giản Vaella của Hoàng tử Daeron ngay lập tức. Chỉ có một vài người lên tiếng cho con trai Maegor của Aerion Brightflame; một vị vua mới lọt lòng có nghĩa sẽ có một vương triều dài, và nhiều tranh chấp, và cũng có những lo ngại rằng cậu bé có thể đã thừa hưởng sự tàn nhẫn và điên rồ của cha mình. Hoàng tử Aegon là sự lựa chọn hiển nhiên lúc này, nhưng một số lãnh chúa cũng không tin tưởng ông ta, vì việc đi lang thang với hiệp sĩ hàng rào của mình đã khiến ông ta trở thành “một nửa nông dân”, như  nhiều người nhận thấy. Thực tế, lúc có sự ghét bỏ Aegon, khi đó đã có một nỗ lực được thực hiện để xác định xem anh trai Maester Aemon của ông ta có thể được giải thoát khỏi lời thề hay không, nhưng Aemon đã từ chối, và nỗ lực đó chỉ đem về con số không tròn trĩnh.

Tuy nhiên, ngay cả khi Đại hội đồng đang tranh luận, một lời tuyên bố khác đã xuất hiện tại King’s Landing: không ai khác ngoài Aenys Blackfyre, người thứ năm trong bảy người con trai của Rồng Đen. Khi Đại hội đồng được công bố lần đầu tiên, Aenys đã viết thư khi đang lưu vong ở Tyrosh, đưa ra trường hợp của mình với hy vọng rằng lời nói của ông ta có thể giành được cho ông ta Ngai Sắt mà các bậc tiền bối của ông ta đã không giành được bằng kiếm của họ. Bloodraven, Cánh tay của nhà vua trả lời rằng sẽ sắp xếp mọi thứ an toàn cho ông ta, vì vậy kẻ muốn yêu cầu vương vị thể đến King’s Landing và tự mình trình bày lời nói của mình.

Ngu ngốc thay, Aenys đã chấp nhận. Nhưng ông ta chưa vào đến thành phố thì những chiếc áo choàng vàng đã giữ và lôi ông ta đến Tháp đỏ, nơi đầu ông ta bị chém bật ra và giơ lên trước các lãnh chúa của Đại hội đồng, như một lời cảnh báo cho bất kỳ ai vẫn có thể có sự đồng cảm dành cho Blackfyre.

Không lâu sau đó, “Vị Hoàng tử được gọi là Quả Trứng” được đa số thành viên Đại hội đồng lựa chọn. Con trai thứ tư của một người con trai thứ tư, Aegon V sẽ được biết đến rộng rãi với tên Aegon Không ngờ tới vì đã vượt quá xa sự kế thừa có thể tưởng tượng đến trong tuổi trẻ của mình.

16. Aegon Đệ ngũ

Hành động đầu tiên của triều đại Aegon V là bắt giam Brynden Rivers, Cánh Tay của Nhà vua, vì vụ ám sát Aenys Blackfyre. Bloodraven không phủ nhận rằng mình đã thu nhận những kẻ đòi hỏi quyền lợi về với mình và hứa đảm bảo an toàn cho chúng, nhưng cũng nói thêm rằng ông ta đã hy sinh danh dự của bản thân vì lợi ích của cả đế chế.

Dù cho rất nhiều người đồng tình, và mong muốn được thấy thêm một tên đòi hỏi quyền lợi Blackfyre nữa bị loại bỏ, Vua Aegon thấy mình không có lựa chọn nào khác ngoài việc kết tội Cánh Tay, nếu không giá trị của Ngai Sắt sẽ trở nên vô nghĩa. Thế nhưng sau khi bản án tử hình được công bố, Aegon trao cho Bloodraven một cơ hội gia nhập Đội Tuần Đêm. Và ông ta đã chấp nhận điều này. Ser Brynden Rivers chèo thuyền tới Bức Tường vào cuối năm 233 AC. (Không có ai cản trở con thuyền của ông). 200 người đi cùng ông, rất nhiều trong số họ là những cung thủ thuộc đội vệ sĩ của Bloodraven, hội Răng Quạ. Em trai của nhà vua, Học Sĩ Aemon, cũng nằm trong số họ.

Bloodraven trở thành Tổng Chỉ Huy của Hội Tuần Đêm vào năm 239 AC, và phụng sự cho tới khi ông mất tích trong một cuộc đi tuần phía ngoài Bức Tường vào năm 252 AC

Triều đại của Aegon V có rất nhiều thách thức, bắt đầu từ một mùa đông kéo dài đã 3 năm mà vẫn chưa có dấu hiệu nào sẽ giảm bớt. Nạn đói và dịch bệnh hoành hành ở phương Bắc, giống như 100 năm trước, trong một mùa đông dài suốt từ năm 130 AC đến 135 AC. Vua Aegon, luôn quan tâm đến sự an toàn của người nghèo và kẻ yếu, đã làm tất cả những gì ông có thể để viện trợ gạo và lương thực cho phương Bắc, nhưng một số người lại cho rằng ông đã quá hào phóng.

Sự cai trị của ông đã sớm bị thử thách bởi những kẻ đã bị ông can thiệp thường xuyên khi còn là hoàng tử, nhằm giảm bớt quyền lực và những đặc quyền của chúng. Hiểm họa của phe Blackfyre cũng không hề kết thúc sau cái chết của Aenys Blackfyre; mà những tên phản nghịch nổi tiếng của Bloodraven thậm chí còn tăng thêm sự thù hằn khi bị lưu đày sang bên kia biển hẹp. Vào năm 236 AC, khi một mùa đông tàn bạo kéo dài 6 năm bắt đầu đi đến hồi kết, Cuộc Phản Loạn Blackfyre Lần 4 đã nổ ra khi vị vua tự phong Daemon III Blackfyre, con trai của Haegon và cháu trai của Daemon I, vượt qua biển hẹp cùng với Bittersteel và Golden Company hộ tống, với một tham vọng mới chiếm lấy Ngai Sắt.

Cuộc tấn công đổ bộ tại Massey’s Hook, phía Nam Vịnh Hắc Thủy, nhưng rất ít người đi theo lá cờ của họ. Vua Aegon V thân chinh ra đối đầu với họ, với 3 người con trai của mình theo sau. Tại Trận Chiến Ở Cầu Nước Ngọt, phe Blackfyre nhận thất bại tan nát, và Daemon III bị giết bởi hiệp sỹ đội Vệ Vương Ser Duncan Cao Kều, hiệp sỹ mà trước đây “Egg” từng làm hầu cận. Thép Đắng thoát khỏi bị bắt và lẩn trốn một lần nữa, chỉ để vài năm sau lại tái xuất ở Disputed Lands, chiến đấu cùng với những tay lính đánh thuê của mình trong một cuộc giao tranh đầy ý nghĩa giữa xứ Tyrosh và xứ Myr. Ser Aegor Rivers đã 69 tuổi khi ông chết, và người ta nói rằng ông đã chết như khi ông sống, với thanh kiếm trong tay và lời thách thức trên môi. Thế nhưng di sản của ông vẫn còn sống mãi trong Golden Company và trong dòng dõi Blackfyre mà ông đã phụng sự và bảo vệ.

Vua Aegon không ngờ tới (đứng phía sau) và những con trai của ông:
Duncan,Jaehaerys và Daeron

Thời đại của Aegon V còn nổ ra nhiều trận chiến khác, vì vị vua không ngờ tới này dành phần lớn thời gian của triều đại mình trong bộ áo giáp, đàn áp hết cuộc nổi dậy này đến cuộc nổi dậy khác. Dù cho rất được dân chúng yêu mến, Vua Aegon tạo ra rất nhiều kẻ thù trong số các lãnh chúa và hiệp sỹ mà ông muốn hạn chế quyền lực của họ. Ông thực hiện rất nhiều những cải cách và ban phát những quyền lợi và sự bảo hộ mà dân chúng chưa từng dám mơ đến từ xưa đến nay, nhưng mỗi biện pháp này đều chọc giận nhiều kẻ chống đối và đôi khi mở ra những xung đột giữa các lãnh chúa. Những kẻ thẳng thắn nhất trong số những kẻ thù của ông đã đi xa tới mức gọi Aegon là “tên bạo chúa khát máu muốn cướp đi sự tự do và những quyền lợi do thánh thần ban cho chúng ta”.

Ai cũng biết rằng những sự chống đối chống lại ông đã bào mòn sự kiên nhẫn của Aegon – đặc biệt là khi những sự thỏa hiệp mà một vị vua cần làm để có thể cai trị được đế chế thường khiến cho những hy vọng của ông càng ngày càng trở nên xa vời. Khi mà hết thách thức này đến thách thức khác diễn ra, Đức Vua cảm thấy mình càng ngày càng bị ép buộc phải nhún nhường trước những lãnh chúa ương ngạnh nhiều hơn ông mong muốn. Là một người ham học hỏi về lịch sử và rất yêu sách, người ta thường nghe Aegon V nói rằng ông ước gì mình có những con rồng, như Aegon đầu tiên đã từng có, ông đã có thể tái sinh lại đế chế, với hòa bình và thịnh vượng và công lý cho tất cả.

Thậm chí những đứa con trai của ông cũng trở thành những thử thách với vị vua nhân hậu này, khi chúng cũng có thể trở thành những trở ngại. Aegon V đã kết hôn vì tình yêu, cưới Quý Cô Betha Blackwood làm vợ, đứa con gái tinh thần của Lãnh Chúa vùng Raventree Hall, người được biết đến với cái tên Betha Đen do đôi mắt đen và mái tóc đen của nàng. Khi họ thành hôn, vào năm 220 AC, cô dâu 19 tuổi còn Aegon 20, đang xếp quá thấp trong danh sách thừa kế nên cuộc hôn nhân này chẳng tạo ra bất cứ kẻ đối đầu nào. Trong những năm sau đó, Betha Đen sinh cho Aegon 3 người con trai (Duncan, Jaehaerys và Daeron) và 2 người con gái (Shaera và Rhaelle).

Việc cưới anh chị hay em mình từ lâu đã là một truyền thống của gia tộc Targaryen để giữ cho dòng máu rồng được thuần khiết, nhưng dù là do nguyên nhân gì đi nữa, thì Aegon cũng đã bị thuyết phục rằng những cuộc hôn nhân cận huyết này có hại nhiều hơn là có lợi. Thay vào đó, ông thu xếp những cuộc hôn nhân cho các con mình với những đứa con trai và con gái của các lãnh chúa lớn của Bảy Vương Quốc, với hy vọng chiếm được sự ủng hộ của họ với những cải cách của mình và gia cố thêm quyền lực.

Nhờ sự giúp sức của Betha Đen Tối, một cơ số những cuộc hôn nhân có lợi được thu xếp và diễn ra vào năm 237 AC trong khi những đứa con của Aegon vẫn còn nhỏ. Giá như những cuộc hôn nhân này thành công, thì sẽ có biết bao nhiêu điều tốt đẹp tới … nhưng Đức Vua đã thất bại trong việc thuyết phục sự tự nguyện từ bên trong chính dòng dõi mình. Những đứa con của Betha Blackwood chứng tỏ rằng mình cứng đầu y như mẹ chúng, và giống như cha chúng, lựa chọn đi theo trái tim mình khi lựa chọn bạn đời.

Người con trai cả của Aegon là Duncan, Hoàng Tử của Dragonstone và người thừa kế ngai sắt, là người đầu tiên chống lại lời ông. Dù cho đã được đính hôn với một người con gái thuộc gia tộc Baratheon của vùng Storm’s End, Duncan lại say mê một cô gái lạ lùng, đáng yêu và bí ẩn tự gọi mình là Jenny của vùng Oldstones vào năm 239 AC, trong khi đang đi du ngoạn ở vùng riverlands. Dù cho nàng sống khá là hoang dã trong các phế tích, và là dòng dõi của những vị vua đã khuất từ lâu của tộc Tiền nhân, nhưng những dân thường ở những ngôi làng xung quanh vẫn móc mỉa những câu chuyện, khẳng định rằng nàng chỉ là một trong số mấy cô gái nông dân khùng khùng, hay thậm chí có lẽ là phù thủy.

Sự thật là Aegon vốn là một người bạn của dân chúng, thực tế là đã lớn lên giữa họ, nhưng để cho phép một cuộc hôn nhân giữa người thừa kế ngai sắt với một dân thường không rõ nguồn gốc thì vượt quá sức chịu đựng của ông. Đức Vua làm tất cả những gì có thể để hủy bỏ cuộc hôn nhân này, yêu cầu Duncan bỏ Jenny. Tuy nhiên, hoàng tử cho thấy mình thừa hưởng sự cứng đầu của cha mình, và đã từ chối ông. Thậm chí ngay cả khi Tu Sĩ Tối Cao, Đại Học Sĩ, và tiểu hội đồng cùng hợp sức lại để cùng với Vua Aegon gây sức ép buộc con trai ông lựa chọn giữa Ngai Sắt và cô gái hoang dã đến từ rừng rậm kia, Duncan vẫn không hề nhượng bộ. Thay vì từ bỏ Jenny, chàng từ bỏ quyền thừa kế vương miện và nhường nó cho người em trai mình là Jaehaerys, và từ bỏ luôn danh hiệu Hoàng Tử của Dragonstone.

Tuy nhiên, thậm chí điều đó vẫn chưa đủ thể khôi phục hòa khí, hay lấy lại được tình bạn của vùng Storm’s End. Cha của người con gái bị cự tuyệt, Lãnh Chúa Lyonel Baratheon của vùng Storm’s End-được biết đến với cái tên Cơn Bão Cười và nổi tiếng với năng lực của mình trong chiến trận- không phải là tuýp người có thể bình tĩnh được khi danh dự bị tổn thương. Một cuộc biến loạn ngắn những đẫm máu nổ ra, và chỉ kết thúc khi Ser Duncan của Đội Vệ Vương đánh bại Lãnh Chúa Lyonel trong một trận đấu tay đôi, và Vua Aegon trang trọng hứa rằng người con gái nhỏ tuổi nhất của mình, Rhaelle, sẽ cưới người thừa kế của Lãnh Chúa Lyonel. Để đảm bảo cho mối giao kèo này, Công Chúa Rhaelle được gửi đến Storm’s End để phụng sự với vai trò người rót bia cho Lãnh Chúa Lyonel và bầu bạn với vợ của ông ta. Jenny của vùng Oldstones – Quý Cô Jenny, theo như cách cô được gọi một cách lịch sự – cuối cùng thì cũng được triều đình chấp nhận, và trên toàn Bảy Vương Quốc dân chúng dành cho nàng một tình cảm đặc biệt. Nàng và chàng hoàng tử của nàng, mãi mãi được biết đến với cái tên Hoàng tử của Dragonflies, là một chủ đề ưa thích của các ca sĩ trong suốt nhiều năm.

Jenny của vùng Oldstones được hộ tống tời triều đình bởi một người phụ nữ lùn bị bạch tạng vốn nổi danh là một phù thủy trong rừng tại vùng riverlands. Bản thân Quý Cô Jenny, với sự thiếu hiểu biết của mình, cũng thừa nhận mình là một đứa con của rừng rậm.

Tiếp đến là Hoàng Tử Jaehaerys, giờ đây là Hoàng Tử của Dragonstone. Dù cho Vua Aegon đã công khai rằng mình không thích thú với truyền thống kết hôn cận huyết của người Valyria trong suốt những năm cai trị của mình, Hoàng Tử Jaehaerys lại tỏ ra là người truyền thống hơn, vì từ rất lâu chàng đã yêu em gái của mình là Shaera và luôn mơ về việc sẽ cưới nàng theo truyền thống cũ của gia tộc Targaryen. Khi biết được nguyện vọng này của chàng, Vua Aegon và Nữ Hoàng Betha đã cố gắng làm hết sức mình để chia cắt hai người, thế nhưng bằng cách nào đó khoảng cách dường như lại càng thổi bùng lên khát vọng chung của cả công chúa và hoàng tử.

Hoàng Tử Jaehaerys không mạnh mẽ được như anh trai mình, nhưng khi Duncan bất chấp cha mình để đi theo trái tim mình, và nhà vua cùng với triều đình đành đầu hàng trước ý muốn của chàng, thì chàng hoàng tử trẻ đã noi theo. Vào năm 240 AC, một năm sau lễ thành hôn của Hoàng Tử Duncan, Hoàng Tử Jaehaerys và Công Chúa Shaera cùng trốn thoát khỏi những lính hộ vệ của mình và bí mật kết hôn. Jaehaerys 15 tuổi còn Shaera 14 vào thời điểm họ kết hôn. Tới khi nhà vua và nữ hoàng biết được về chuyện đã diễn ra, thì lễ thành hôn đã hoàn tất. Aegon thấy mình chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc đành phải chấp nhận. Một lần nữa, nhà vua lại phải giải quyết rắc rối đến từ những niềm kiêu hãnh bị tổn thương và cơn giận dữ từ những gia tộc cao quý vì bị bỏ rơi, bởi vì Jaehaerys đã được hứa hôn với Celia Tully, con gái của Lãnh Chúa vùng Riverrun, và Shaera thì với Luthor Tyrell, người thừa kế của Highgarden.

Jaehaerys và Shaera có hai người con, Aerys và Rhaella. Theo lời của bà phù thủy rừng đi cùng Jenny vùng Oldstones, Hoàng Tử Jaehaerys quyết định gả Aerys cho Rhaella, hoặc chí ít là các ghi chép trong triều đình kể lại như vậy. Vua Aegon buông tay trong thất vọng và để cho chàng hoàng tử muốn làm gì thì làm.

Bị chi phối bởi những tấm gương của các anh trai mình, thậm chí người con trai út của Aegon là Hoàng Tử Daeron cũng làm phật ý cha mình. Dù cho đã được đính hôn với Quý Cô Olenna Redwyne của vùng Arbor khi cả hai mới chín tuổi, Hoàng Tử Daeron đã phủ nhận hôn ước này vào năm 246 AC, khi chàng 18 tuổi… dù vậy trong trường hợp này, đã không có người phụ nữ nào khác cả, vì Daeron vẫn chưa hề kết hôn trong suốt phần còn lại trong quãng đời ngắn ngủi của chàng. Một chiến binh bẩm sinh chỉ đam mê những giải đấu và trận mạc, chàng thường thích thú hơn với việc hộ tống Ser Jeremy Norridge, một hiệp sỹ trẻ hoạt bát đã từng quen biết hoàng tử từ khi cả hai người họ cùng làm hầu cận tại Highgarden. Hoàng Tử Daeron đã khiến cho cha mình, Aegon, tiếc thương sâu sắc khi chàng chết trận vào năm 251 AC, khi đang lãnh đạo một đội quân đấu với hội Chuột, Đại Bàng và Heo. Ser Jerremy cũng chết bên cạnh chàng, nhưng cuộc phản loạn đã bị đập tan, và những kẻ phản nghịch đã bị giết hoặc xử treo cổ.

Vào năm 258 AC ở Essos, thêm một thách thức nữa nổ ra trong triều đại Aegon V, khi 9 thủ lĩnh của những kẻ ngoài vòng luật pháp, những kẻ bị lưu đày, cướp biển và lính đánh thuê tụ họp tại vùng Disputed Land phía dưới Cây Vương Miện để cùng thiết lập lên một liên minh xấu xa. Hội Chín đã tuyên thệ về một sự hỗ trợ, cứu viện lẫn nhau để cùng chia sẻ những vương quốc mà chúng chiếm được. Trong số chúng có người Blackfyre cuối cùng, Maelys Quái Dị, người đang là chỉ huy của đội Golden Company, và vương quốc mà chúng hứa chia phần cho hắn là Bảy Vương Quốc. Hoàng Tử Duncan, khi được báo về giao ước này, đã nói một câu rất nổi tiếng rằng những chiếc vương miện của chúng chỉ đáng giá 9 xu, sau đó Hội Chín được biết đến ở Westeros với cái tên Những Vị Vua Chín Xu. Lúc đầu ai cũng nghĩ rằng Những Thành Phố Tự Do của Essos chắc chắn sẽ chống lại chúng và đặt dấu chấm hết cho những kỳ vọng của chúng, nhưng chẳng có gì xảy ra cả, và Maelys cùng với những đồng minh của hắn tiến về Bảy Vương Quốc. Tuy nhiên bọn chúng có vẻ không quá vội vàng, và Vua Aegon vẫn còn đang tập trung vào những kế hoạch của ông trong triều đại của mình.

Và kế hoạch của ông chỉ tập trung vào một điều: những con rồng. Khi ông bắt đầu già đi, Aegon V bắt đầu mơ ước về những con rồng một lần nữa bay lượn phía trên Bảy Vương Quốc của Westeros. Để làm điều này, ông không giống với người tiền nhiệm của mình đưa những tu sĩ đến để cầu nguyện cho những quả trứng cuối cùng, những pháp sư để yểm những bùa phép lên chúng, hay những học sĩ tới để nghiên cứu về chúng. Dù cho bạn bè và những cố vấn cố gắng khuyên can ông, Vua Aegon vẫn càng ngày càng tin rằng chỉ có những con rồng mới có thể trao cho ông sức mạnh cần thiết để tạo nên thay đổi cho đế chế như ông mong muốn và buộc bọn lãnh chúa kiêu hãnh và cứng đầu của Bảy Vương Quốc kia phải chấp nhận những quyết định của ông.

 Những năm cuối cùng của triều đại Aegon dành trọn cho việc nghiên cứu những tư liệu cổ về rồng được lan truyền từ Valyria, và người ta kể lại rằng Aegon đã phái người du hành đến những vùng đất xa xôi ngang với Vùng Đất Bóng Tối Asshai với hy vọng tìm được những ghi chép và kiến thức không được bảo quản ở Westeros.

Giấc mơ về những con rồng lại trở thành một thảm kịch kinh hoàng sinh ra ngay từ khoảnh khắc hân hoan. Vào năm 259 AC định mệnh, nhà vua triệu tập rất nhiều những người thân tín của mình tới Summerhall, tòa tháp yêu thích của ông, tới đây để chúc mừng ngày sinh sắp tới của đứa chắt đầu tiên của ông, một bé trai sau này được đặt tên là Rhaegar, bố mẹ nó là cháu trai của ông Aerys và cháu gái Rhaella, những đứa con của Hoàng Tử Jaehaerys.

Thật không may, thảm kịch xảy ra ở Summerhall còn sót lại rất ít nhân chứng, và những người sống sót cũng không muốn nói về nó. Một trang sách rách nát trong cuốn sách lịch sử của Gyldain – chắc chắn là tác phẩm cuối cùng được viết trước khi ông chết – có nhiều manh mối về điều này, nhưng vết mực đã bị nhòe ra do mực bị rớt lên quá nhiều.

Từ lịch sử ghi lại bởi Đại Học Sĩ Gyldain:

 … máu của rồng tập hợp lại trong một …

… bảy quả trứng, để tôn vinh Thất Diện Thần, dù cho tu sĩ của nhà vua đã cảnh báo rằng …

… các pháp sư lửa…

… hoang hỏa…

… ngọn lửa vượt khỏi tầm kiểm soát … tòa tháp … bị đốt quá nóng tới mức…

… chết, nhưng nhờ lòng can đảm của Tổng Chỉ Huy …

Sự sụp đổ của Summerhall

17. Jaehaerys Đệ nhị

Thảm kịch của Summerhall đã đưa Jaehaerys, Đệ Nhị, lên Ngai sắt vào năm 259 AC. Ngay khi ông ta đội chiếc vương miện thì bản thân Bảy Vương quốc bắt đầu lún sâu vào cuộc chiến, vì Ninepenny Kings đã chiếm và cướp phá Thành phố tự do vùng Tyrosh và chiếm giữ các Stepstones; từ đó, họ bắt đầu sẵn sàng tấn công Westeros.

Tên và phong cách của Hội 9, những kẻ đã gây ra sự rối loạn dữ dội ở Essos và Stepstones

  • MẸ GIÀ: Nữ hoàng cướp biển
  • SAMARRO SAAN, người Valyria cuối cùng: một tên cướp biển có tiếng tăm từ dòng tộc cướp biển có tiếng tăm vùng Lys, với dòng máu Valyria chảy trong huyết quản
  • XHOBAR QHOQUA, hoàng tử gỗ mun, Một hoàng tử lưu vong từ Summer Isle, ông ta đã tìm thấy vận may của mình ở Vùng đất tranh chấp và lãnh đạo một binh đoàn đánh thuê.
  • LIOMOND LASHARE, Lãnh CHÚA của những trận chiến: là Chỉ huy có tiếng tăm của đội lính đánh thuê
  • Tom Lốm đốm đồ tể: Đến từ Westeros, ông ta là đội trưởng của một binh đoàn tự do ở Vùng đất tranh chấp.
  • SER DERRICK FOSSOWAY, quả táo thối: Một tên lưu vong từ Westeros, và là một hiệp sĩ mang tiếng xấu.
  • NINE EYES: Chỉ huy của Những bằng hữu vui vẻ.
  • ALEQUO ADARYS, Cái Lưỡi bạc: Một hoàng tử thương gia người Tyrosh giàu có và đầy tham vọng.

MAELYS BLACKFYRE, Quái vật: Thuyền trưởng của Binh đoàn Vàng, được đặt tên vì thân thể và cánh tay to lớn một cách kỳ lạ, sức mạnh đáng sợ và bản chất man rợ. Một cái đầu thứ hai mọc ra từ cổ hắn, không lớn hơn một cái nắm tay. Hắn ta đã giành được quyền chỉ huy Binh đoàn Vàng bằng cách chiến đấu với anh em họ của mình, Daemon Blackfyre, để có được quyền chỉ huy, hắn đã giết chết con ngựa chiến của người anh em họ chỉ bằng một cú đấm duy nhất và sau đó vặn đầu Daemon, cho đến khi nó bị xé toạc khỏi vai.

Jaehaerys đã biết rằng Hội 9 có ý muốn giành lấy Bảy vương quốc cho Maelys Quái vật, kẻ đã tự xưng là Vua Maelys I Blackfyre, nhưng giống như cha của ông ta, Aegon, Jaehaerys đã hy vọng liên minh của những kẻ bất hảo này sẽ bị đánh chìm ở Essos, hoặc sụp đổ dưới bàn tay của một vài những liên minh ở Các thành phố tự trị. Bây giờ thời điểm đã đến, và Vua Aegon V đã chết, Hoàng tử Chuồn chuồn cũng vậy. Hoàng tử Daeron, vị hiệp sĩ xuất sắc thì đã chết nhiều năm trước đó, chỉ còn lại Jaehaerys, người ít khả năng đánh trận nhất trong ba người con trai của Aegon.

Vị vua mới được ba mươi bốn tuổi khi ngồi lên Ngai Sắt. Sẽ không ai muốn gọi ông là một vị vua quyền uy. Không giống như những người anh em của mình, Jaehaerys II Targaryen ốm và gầy gò, và đã chiến đấu với nhiều căn bệnh khác nhau trong suốt cuộc đời. Tuy nhiên, ông không hề thiếu sự can đảm, hay trí thông minh. Dựa vào kế hoạch của cha mình, ông đã đặt cơn đau ốm của mình sang một bên, kêu gọi cờ hiệu của các lãnh chúa và quyết định gặp Những Vị vua 9 đồng xu tại Stepstones, lựa chọn việc chủ động giao chiến với họ thay vì chờ họ cập bến trên những bờ biển của Bảy Vương quốc.

Vua Jaehaerys đã có ý định lãnh đạo cuộc tấn công vào Những vị vua 9 đồng xu, nhưng Cánh tay của ông, Lãnh chúa Ormund Baratheon, đã thuyết phục ông rằng điều đó sẽ không khôn ngoan. Cánh tay đã chỉ ra rằng Nhà vua không quen với sự khắt nghiệt của chiến tranh và không giỏi về vũ khí và sẽ đối mặt với hiểm họa mất đi nhà vua quá sớm trong cuộc chiến, kể từ sau thảm kịch Summerhall. Jaehaerys cuối cùng đã tự thuyết phục mình ở lại King’s Landing cùng với hoàng hậu của mình. Quyền chỉ huy đội quân được trao cho Lãnh chúa Ormund, với tư cách là Cánh tay của Nhà vua.

Vào năm 260 AC, đội tàu chiến của ông đã cập bến quân đội Targaryen vào ba trong số các hoàn đảo của vùng Stepstones, và Cuộc chiến Những vị vua 9 đồng xu trở nên vô cùng đẫm máu. Hầu hết giữa năm đó, các trận chiến nổ ra trên khắp các hòn đảo và các eo biển. Báo cáo Account of the War of the Ninepenny Kings của Maester Eon, một trong những công trình ghi chép hay nhất về cuộc chiến này, là một nguồn tuyệt vời về các chi tiết của cuộc chiến, với nhiều trận chiến trên đất liền và trên biển và những chiến công đáng chú ý. Lãnh chúa Ormund Baratheon, chỉ huy đội quân Westeros, là một trong những người đầu tiên bị diệt vong. Bị hạ gục bởi bàn tay của Maelys Quái vật, ông ta chết trong vòng tay của con trai và cũng là người thừa kế, Steffon Baratheon.

Quyền chỉ huy đội quân Targaryen truyền lại cho Chỉ huy của Đội vệ vương mới và trẻ tuổi, Ser Gerold Hightower, Bò Trắng. Hightower và người của ông ta đã rất khó khăn trong một khoảng thời gian, nhưng khi chiến tranh rơi vào thế cân bằng, một hiệp sĩ trẻ tên là Ser Barristan Selmy đã giết chết Maelys trong một trận đấu tay đôi, danh tiếng ông nhờ đó mà lưu truyền mãi về sau và cái chết của Maelys đã giải quyết toàn bộ vấn đề một cách nhanh chóng, vì phần còn lại của Những vị vua 9 đồng xu có ít hoặc không có hứng thú với Westeros và sớm quay trở lại lãnh địa của chính họ. Maelys Quái vật là người thứ năm và cuối cùng trong của Blackfyre Kẻ tranh giành; với cái chết của hắn, lời nguyền mà Aegon Kẻ không xứng đáng đã gây ra cho Bảy vương quốc bằng cách đưa thanh kiếm của mình cho đứa con hoang của mình cuối cùng cũng chấm dứt.

Nửa năm chiến đấu gian khổ vẫn còn tiếp tục trước khi các vùng đảo Stepstones và Vùng đất tranh chấp còn lại được giải thoát khỏi Hội 9, và phải mất sáu năm trước khi Alequo Adarys, Vị vua độc ác của Tyrosh, bị nữ hoàng của mình đầu độc và luật Quan chấp chính của Tyrosh được phục hồi. Đối với Bảy vương quốc, đó là một chiến thắng lớn, và cùng với nó là sự trả giá của nhiều mạng sống và sự khổ đau.

Nền hòa bình của vương quốc sau đó được tái lập. Mặc dù chưa bao giờ là một vị vua mạnh mẽ, nhưng Jaehaerys II đã chứng tỏ là một vị vua có khả năng trong việc cai trị, lập lại trật tự cho Bảy vương quốc và hòa giải nhiều gia tộc lớn đã trở nên ghét Ngai sắt vì những cố gắng cải cách của vua Aegon V. Nhưng triều đại của ông vô cùng ngắn ngủi. Vào năm 262 AC, Vua Jaehaerys II bị bệnh và qua đời sau một trận ốm ngắn, phàn nàn về tình trạng khó thở đột ngột. Ông mất khi mới ba mươi bảy tuổi, và đã ngồi ngai vàng trong ba năm ít ỏi.

Ser Barristan Selmy và Maelys Quái vật trong trận đấu tay đôi

18. Aerys Đệ nhị (Vua Điên)

Aerys Targaryen, Đệ Nhị, chỉ mới mười tám tuổi khi ông ngồi lên Ngai Sắt vào năm 262 AC, sau cái chết của cha mình, Jaehaerys, với hơn ba năm trị vì. Ông là một thanh niên đẹp trai, và Aerys đã chiến đấu dũng cảm ở Stepstones trong Cuộc chiến của Những vị vua 9 đồng xu. Mặc dù không phải là hoàng tử nhiệt huyết nhất, cũng không phải là người thông minh nhất, nhưng ông ta có một sức quyến rũ không thể chối cãi, và có được rất nhiều bạn bè bên cạnh. Anh ta cũng là người kiêu ngạo, tự phụ và hay thay đổi, những đặc điểm khiến ông ta trở thành con mồi dễ dàng cho những kẻ xu nịnh và giảo hoạt, nhưng những khuyết điểm này không hiện hữu rõ ràng trong hầu hết thời gian ông trị vì.

Thậm chí không một người thông thái nhất nào có thể biết rằng Aerys II sẽ được gọi là Vua Điên, và triều đại sẽ đặt dấu chấm hết trong gần ba thế kỷ cai trị của Nhà Targaryen ở Westeros. Thế nhưng ở cùng một thời đó, khi Aerys được trao vương miện vào năm định mệnh 262 AC, tại Storm’s End người em họ của ông là Steffon Baratheon và vợ của mình đã sinh ra một đứa bé trai tóc đen mạnh mẽ được đặt tên là Robert, ở tận phía bắc tại Winterfell, Lãnh chúa Rickard Stark cũng ăn mừng cho sự ra đời của chính con trai mình, Brandon. Một người Stark khác, Eddard, cũng ra đời một năm sau đó. Cả ba đứa trẻ này, khi thời gian đủ đầy, sẽ đóng vai trò quan trọng trong sự sụp đổ của những con rồng.

Trong thâm tâm vị vua mới đã truyền lại quyền trị vì vương quốc cho người thừa kế là con trai ông Rhaegar, được sinh ra giữa những ngọn lửa của Summerhall. Aerys và hoàng hậu của ông, em gái Rhaella, lúc đó còn trẻ, và người ta dự đoán rằng họ sẽ có nhiều con hơn. Đây là một câu hỏi quan trọng vào thời điểm đó, vì bi kịch từ triều đại của  Aegon Kẻ không ngờ đã đốn cây gia phả Gia tộc Targaryen xuống, và giờ chỉ còn hai nhánh lẻ loi.

Aerys II không hề thiếu tham vọng. Sau khi đăng quang, ông tuyên bố mong muốn trở thành vị vua vĩ đại nhất trong lịch sử Bảy vương quốc, những người bạn kiêu ngạo của ông thì cố vũ bằng cách hùa theo rằng, một ngày nào đó ông có thể được nhớ đến với cái tên như Aerys Thông thái hay thậm chí là Aerys Vĩ đại.

Triều đình của cha ông đã được xây dựng phần lớn từ những người lớn tuổi, dày dạn kinh nghiệm, nhiều người trong số họ cũng từng phục vụ dưới triều đại của vua Aegon V. Aerys II đã loại bỏ tất cả không trừ một ai, thay thế họ bằng những lãnh chúa thuộc thế hệ của mình. Đáng chú ý nhất, ông đã cho về hưu Cánh tay già và cực kỳ thận trọng, Edgar Sloane, và thay thế vị trí đó là Ser Tywin Lannister, người thừa kế của Casterly Rock. Ở tuổi hai mươi, Ser Tywin vì thế trở thành Cánh tay trẻ tuổi nhất trong lịch sử Bảy vương quốc. Nhiều học giả cho đến ngày nay vẫn lặp đi lặp lại rằng quyết định đó của ông là điều khôn ngoan nhất mà mà “Aerys Khôn ngoan” đã từng làm.

Aerys và Tywin đã biết nhau khi còn nhỏ. Khi là một cậu bé, Tywin Lannister đã phục vụ như một hầu cận hoàng gia ở King’s Landing. Ông ta và Hoàng tử Aerys, cùng với một hầu cận nhỏ tuổi hơn, em họ của hoàng tử – Steffon Baratheon của Storm’s End, cả ba người trở nên không thể tách rồi. Trong suốt Cuộc chiến của Những vị vua 9 đồng xu, ba người bạn đã chiến đấu cùng nhau, Tywin như một hiệp sĩ mới trỗi dậy, Steffon và Hoàng tử Aerys như những cận vệ. Khi Hoàng tử Aerys có được danh hiệu hiệp sĩ lúc 16 tuổi thì danh hiệu này được phong bởi Ser Tywin dưới danh nghĩa là một hiệp sĩ. Năm 261 AC, Tywin Lannister đã chứng tỏ năng lực của mình với tư cách là một chỉ huy khi ông chấm dứt một cuộc nổi dậy của hai trong số những chư hầu quyền lực nhất của cha mình, Lãnh chúa Tarbeck và Reyne, diệt chủng cả hai gia tộc cổ xưa của họ trong cuộc áp chế này. Mặc dù sự tàn bạo trong các phương pháp của ông đã bị chỉ trích bởi một số người, nhưng không ai có thể tranh cãi rằng Ser Tywin đã khôi phục trật tự cho các vùng đất phía tây sau sự hỗn loạn và xung đột dưới sự cai trị của cha ông.

Aerys Targaryen và Tywin Lannister đã tạo ra một mối quan hệ không bình thường, phải nói như thế. Vị vua trẻ vui vẻ và năng động trong những năm đầu trị vì. Ông ta yêu âm nhạc, nhảy nhót, và buổi khiêu vũ đeo mặt nạ, ông ta cực kỳ yêu thích những phụ nữ trẻ, lấp đầy triều đình với những trinh nữ xinh đẹp từ mọi ngóc ngách của vương quốc. Một số người nói rằng ông ta có nhiều tình nhân như tổ tiên Aegon Kẻ không xứng đáng (một khẳng định không có khả năng nhất cho tất cả những gì chúng ta vẫn biết về Aerys II). Tuy nhiên, không giống Aegon IV, Aerys II dường như luôn mất hứng thú với những kẻ ông yêu thích một cách nhanh chóng. Nhiều người kéo dài không quá hai tuần và số ít kéo dài được nửa năm.

Vị vua cũng ấp ủ nhiều kế hoạch lớn. Không lâu sau khi đăng quang, ông tuyên bố ý định chinh phục các hòn đảo tại Stepstones và biến chúng thành một phần của vương quốc mãi mãi. Vào năm 264 AC, chuyến viếng thăm King’s Landing của Lãnh chúa Rickard Stark của Winterfell đã đánh thức mối quan tâm của ông ta ở phương Bắc, và ông ta ấp ủ một kế hoạch xây dựng thêm một Bức tường mới cách hàng trăm dặm về phía bắc của Bức tường cũ và tuyên bố quyền cái trị đến tất cả các vùng đất ở giữa đó. Vào năm 265 AC, bị xúc phạm bởi “sự hôi thối của King’s Landing, ông đã nói về việc xây dựng một “thành phố trắng” hoàn toàn bằng đá cẩm thạch ở bờ phía nam của Blackwater Rush. Vào năm 267 AC, sau một cuộc tranh cãi với Ngân hàng Sắt của Braavos, liên quan đến một số khoản tiền mà cha ông ta đã mượn, ông ta tuyên bố rằng sẽ xây dựng hạm đội tàu chiến lớn nhất trong lịch sử thế giới để “mang Các vị thần khổng lồ đến quỳ gối trước ông ta. Trong chuyến viếng thăm Sunspear, ông ta nói với Công chúa xứ Dorne rằng ông ta sẽ làm cho sa mạc Dorne nở hoa bằng cách đào một con kênh ngầm to lớn bên dưới những ngọn núi để đưa nước xuống từ khu rừng mưa. (khu rừng toàn những loại cây lớn, thuộc họ Còng, những loại cây này còn được gọi là cây mưa).

Vua Aerys, Đệ Nhị

Không có kế hoạch hoành tráng nào trở thành hiện thực, mà thực sự hầu hết đã bị lãng quên trong một vòng quay của mặt trăng (một tháng), lòng nhiệt thành này nhanh chóng tắt lịm giống như khi ông ta đối xử với những cô nhân tình của mình. Tuy nhiên, Bảy vương quốc đã phát triển thịnh vượng trong thập kỷ đầu tiên của triều đại, vì Cánh tay của Nhà vua là tất cả những gì mà bản thân nhà vua không có – siêng năng, quyết đoán, nỗ lực không ngừng, cực kỳ thông minh, chính trực và nghiêm khắc. “Các vị thần đã tạo ra và định hình người đàn ông này để cai trị”, Grand Maester Pycelle đã viết về Tywin Lannister trong một lá thư gửi đến Citadel sau khi phục vụ với ông tại hội đồng nhỏ trong hai năm.

Và cai trị là điều ông đã làm. Khi hành vi của nhà vua ngày càng trở nên thất thường, ngày càng nhiều các vấn đề của vương quốc rơi vào tay ông. Vương quốc thịnh vượng dưới sự quản lý của Tywin Lannister – thịnh vượng đến nỗi biến sự thất thường triền miên của Vua Aerys dường như không còn là một điềm gở cho vương quốc nữa. Nhiều người Targaryen trước ông ta đã thể hiện hành vi tương tự mà không gây ra mối lo ngại to lớn nào. Từ Oldtown cho đến Bức tường, người ta bắt đầu nói rằng Aerys có thể là người đội vương miện, nhưng chính Tywin Lannister là người cai trị vương quốc.

Chính Tywin Lannister, người đã giải quyết tranh chấp vấn đề vương quyền với Braavos (mặc dù không thể “làm cho Titan quỳ gối, khiến nhà vua không mấy hài lòng), bằng cách đứng ra trả lại các khoản tiền Jaehaerys II đã vay, bằng vàng từ Casterly Rock, điều có nghĩa là ông tự mình chịu trách nhiệm các khoản nợ. Tywin đã giành được sự chấp thuận của nhiều lãnh chúa lớn bằng cách bãi bỏ những gì còn lại từ những điều luật mà Aegon V đã ban hành, những điều luật đã hạn chế quyền lực của họ. Tywin đã giảm các khoản tiền và thuế đối với các con tàu đi vào và ra khỏi các thành phố King’s Landing, Lannisport và Oldtown, giành được sự ủng hộ của nhiều thương nhân giàu có. Tywin đã xây dựng những con đường mới và sửa chữa những con đường cũ, tổ chức nhiều giải đấu hoàng tráng về vương quốc để mang niềm vui đến cho cả những hiệp sĩ và dân thường, giao thương với Thành phố Tự do, và những người làm bánh bị trừng phạt nghiêm khắc vì đã thêm mùn cưa vào bánh mì và những tên đồ tể bán thịt ngựa mà gọi là thịt bò. Trong tất cả những nỗ lực này, ông đã được Grand Maester Pycelle hỗ trợ rất nhiều, những ghi chép của ông về triều đại của Aerys II cho chúng ta nhìn thấy bức chân dung đẹp nhất trong khoảng thời gian này.

Tuy nhiên, bất chấp những thành tựu này, Tywin Lannister vẫn ít được yêu mến. Các đối thủ của ông ta cho rằng ông ta là người không hài hước, không vị tha, không chịu khuất phục, kiêu ngạo và tàn nhẫn. Các lãnh chúa đồng minh tôn trọng và theo ông một cách trung thành trong chiến tranh và hòa bình, nhưng không một ai có thể thực sự mang danh nghĩa là những người bạn của ông. Tywin khinh bỉ cha mình, Lãnh chúa Tytos Lannister yếu đuối, mập mạp và vô dụng, mối quan hệ của ông ta với hai người anh em Tygett và Gerion nổi tiếng là “không đội trời chung”. Ông ta tỏ ra quan tâm nhiều hơn đến anh trai Kevan, một người bạn tâm giao và thân thiết từ khi còn nhỏ, và chị gái Genna, nhưng ngay cả trong những trường hợp đó, Tywin Lannister thể hiện một tình cảm như bổn phận mình phải làm hơn là cảm xúc thực sự.

Vào năm 263 AC, sau một năm Cánh tay của Vua, Ser Tywin kết hôn với người em họ trẻ xinh đẹp, Joanna Lannister, người đã đến King Landing năm 259 AC trong dịp lễ đăng quang của Vua Jaehaerys II và sau đó ở lại trở thành thị nữ của Công chúa (sau này là Hoàng hậu) Rhaella. Cô dâu và chú rể đã biết nhau từ khi họ còn nhỏ tại Casterly Rock. Mặc dù Tywin Lannister không phải là một người đàn ông thích thể hiện tình cảm ra bên ngoài, nhưng người ta nói rằng tình yêu của ông dành cho người vợ của mình rất sâu sắc và lâu dài. “Chỉ Joanna thực sự biết về người đàn ông bên dưới lớp áo giáp”, Grand Maester Pycelle đã viết ở Citadel, “và tất cả những nụ cười của ông ấy chỉ thuộc về bà ấy và chỉ mình bà ấy. Tôi khẳng định là chính tôi thậm chí đã quan sát bà ấy làm cho ông ấy cười, không chỉ một lần, mà trong ba lần riêng biệt!

Đáng buồn là cuộc hôn nhân giữa Aerys II Targaryen và em gái ông, Rhaella không hạnh phúc như thế; mặc dù cô nhắm mắt làm ngơ trước hầu hết các cuộc ngoại tình của nhà vua, nhưng hoàng hậu không tán thành việc “ông biến những người phụ nữ bên cạnh tôi thành gái điếm của ông”. (Joanna Lannister không phải là người phụ nữ đầu tiên bị đuổi đi đột ngột khỏi công việc phục vụ Hoàng hậu và cô ấy cũng không phải là người cuối cùng). Mối quan hệ giữa nhà vua và hoàng hậu càng trở nên căng thẳng hơn khi Rhaella không thể sinh thêm con cho Aerys. Sảy thai năm 263 và 264 và theo sau đó là một đứa bé gái chết non sinh năm 267. Hoàng tử Daeron, sinh năm 269, chỉ sống được nửa năm. Sau đó, một cái thai chết lưu khác vào năm 270, một vụ sảy thai khác vào năm 271 và Hoàng tử Aegon, sinh non trước hai tháng vào năm 272, chết năm 273.

Tin đồn thất thiệt cho rằng Joanna Lannister đã thất tiết với Hoàng tử Aerys vào đêm đăng quang của cha ông ta và tận hưởng một triều đại ngắn ngủi như nhân tình có thể được dập tắt vì lý do có thể tin đậy được, sau khi Aerys lên Ngai Sắt. Vì như những gì Pycelle khẳng định trong những lá thư của mình thì Tywin Lannister sẽ hiếm khi cưới em họ của mình làm vợ nếu điều đó là sự thật, vì ông ta từng là một người đàn ông kiêu ngạo và không quen với việc “ăn” lại đồ thừa của người khác.

Tuy nhiên, có báo cáo đáng tin cậy rằng Vua Aerys đã có những hành động tự do không bình thường với chính tiểu thư Joanna trong Nghi lễ trải giường của cô, dẫn đến sự không hài lòng của Tywin. Không lâu sau đó, Hoàng hậu Rhaella đã đuổi Joanna Lannister khỏi sự phục vụ của bà. Chưa từng có lý do cho nào được đưa ra vì hành động này, nhưng Tiểu thư Joanna đã ra đi ngay lập tức tới Casterly Rock và hiếm khi đến thăm King’s Landing sau đó.

Lúc đầu Nhà vua an ủi Rhaella vì sự mất mát của bà nhưng lâu dần sự đồng cảm của ông chuyển sang nghi ngờ. Năm 270 AC, ông đã đi đến quyết định rằng hoàng hậu đang phản bội ông ta. “Những vị thần sẽ không thể chịu đựng một đứa con hoang ngồi trên Ngai Sắt”, ông ta nói với hội đồng nhỏ của mình; những đứa đã chết lưu, những đứa bị sảy thai của Rhaella hoặc những hoàng tử đã chết không phải là con ông, vị vua tuyên bố. Vì thế, ông ra lệnh cấm hoàng hậu rời khỏi ranh giới của Maegor’s Holdfast và ra lệnh sẽ có hai tu sĩ nữ sẽ ngủ cùng bà mỗi đêm từ nay về sau, “để thấy rằng bà ấy vẫn còn thực hiện đúng những lời thề của mình”

Những động thái của Tywin Lannister về việc này không được lưu giữ, nhưng vào năm 266 AC, tại Casterly Rock, Phu nhân Joanna sinh ra một cặp sinh đôi, một trai và một gái, “khỏe mạnh và sinh đẹp, với mái tóc như được mạ vàng”. Sự ra đời của hai đứa trẻ này chỉ làm trầm trọng thêm căng thẳng giữa Aerys II Targaryen và Cánh tay của ông. “Ta dường như đã kết hôn sai người”, ông ấy được cho đã nói như thế, khi biết về sự kiện hạnh phúc này. Tuy nhiên, ông ta đã gửi cho mỗi đứa trẻ một lượng vàng tương ứng với trọng lượng của từng đứa như một món quà trong ngày lễ đặt tên và ra lệnh cho Tywin đưa chúng đến triều đình khi chúng đủ tuổi để đi đây đó. Ông ấy còn nhất định muốn rằng “Và mang theo mẹ của chúng nữa, vì đã quá lâu kể từ khi ta nhìn đăm đăm vào khuôn mặt xinh đẹp đó”.

Một năm sau, 267 AC, sau khi chứng kiến cái chết của Lãnh chúa Tytos Lannister ở tuổi 46. Theo như ghi chép, tim của lãnh chúa đã vỡ ra khi đang leo lên một cầu thang hình xoắn ốc đến giường ngủ của tình nhân. Với quyền thừa kế của mình, Ser Tywin Lannister trở thành Lãnh chúa của Casterly Rock và Bảo hộ phương Tây. Khi ông trở về phía tây để tham dự đám tang của cha mình và sắp đặt westerlands theo đúng trật tự, Vua Aerys quyết định đi cùng ông. Mặc dù vị vua đã bỏ lại hoàng hậu ở King’s Landing (Hoàng hậu đang mang thai đứa trẻ mà sau này là Công chúa Shaena chết non), ông ta đã đưa con trai tám tuổi của họ, Rhaegar, Hoàng tử của Dragonstone, và hơn một nửa triều đình. Một năm sau đó, hầu hết Bảy vương quốc được cai trị từ Lannisport và Casterly Rock, nơi mà cả nhà vua và Cánh tay của ông đang ở.

Nhà vua và triều đình trở lại King’s Landing vào năm 268 AC, và sự cai trị trở lại như trước…  nhưng điều rõ ràng là tình bạn giữa nhà vua và Cánh tay của ông đã bị sứt mẻ. Như trước đây, Aerys đứng về phía Tywin Lannister về hầu hết các vấn đề quan trọng, bây giờ hai người bắt đầu bất đồng. Trong một cuộc chiến thương mại giữa các Những thành phố tự do – Myr và Tyrosh ở một phe và phía kia là Volantis, Lãnh chúa Tywin chủ trương một chính sách trung lập; Vua Aerys nhìn thấy nhiều lợi thế hơn trong việc cung cấp vàng và vũ khí cho người Volantis. Khi Lãnh chúa Tywin xét xử một cuộc tranh chấp biên giới giữa Nhà Blackwood và Nhà Bracken, ông quyết định ủng hộ Blackwoods, nhà vua ta đã bác bỏ quyết định của Tywin và giao vùng tranh chấp cho Lãnh chúa Bracken.

Bất chấp sự phản đối gay gắt của Cánh tay, nhà vua đã tăng gấp đôi phí cảng tại King’s Landing và Oldtown, và tăng gấp ba lần tại Lannisport và các cảng, bến cảng khác của vương quốc. Tuy nhiên, khi một phái đoàn của các lãnh chúa nhỏ và thương nhân giàu có đến trước Ngai Sắt để phàn nàn, Aerys đổ lỗi cho Cánh tay về các yêu sách này, nói rằng, “Lãnh chúa Tywin ị ra vàng, nhưng gần đây ông ấy đã bị táo bón và phải tìm cách khác để lấp đầy những cái rương của triều đình.” Ở đâu đó, Nhà vua đã khôi phục phí cảng và thuế quan về mức trước đó, có được nhiều lời khen ngợi cho bản thân và để lại cho Tywin Lannister sự sỉ nhục.

Sự rạn nứt ngày càng tăng giữa nhà vua và Cánh tay của Nhà vua hiện hữu rõ ràng trong vấn đề bổ nhiệm. Trong khi trước đây, Nhà vua luôn lưu ý đến lời cố vấn của Cánh tay, ban chức tước, danh dự và những quyền thừa kế như Lãnh chúa Tywin đề nghị, sau 270 AC, ông bắt đầu coi thường những người được lãnh chúa Tywin đưa ra mà thay vào đó sử dụng những người theo lựa chọn của mình. Nhiều người Westermen thấy mình bị sa thải khỏi sự phục vụ cho nhà vua vì lý do không thể hợp lý hơn rằng họ bị nghi ngờ có thể là “người của Cánh tay”. Tại những vị trí của họ, Vua Aerys đã bổ nhiệm những người mình yêu thích… nhưng sự yêu thích đó đã trở thành điều nguy hại,  sự đa nghi của ông ta dễ dàng bị đánh thức. Ngay cả người thân của Cánh tay cũng không được miễn trừ khỏi sự bất mãn của nhà vua. Khi Lãnh chúa Tywin muốn phong chức cho em trai của mình là Ser Tygett Lannister trở thành chỉ huy quân đội của Red Keep, Vua Aerys đã thay thế vị trí đó là Ser Willem Darry.

Lãnh chúa Tywin Lannister, Cánh tay của Nhà Vua

Ngay khi Vua Aerys nhận thức một niềm tin sâu sắc rằng ông ta chỉ là một nhân vật rỗng tuếch và Tywin Lannister là chủ nhân thực sự của Bảy vương quốc. Những cảm xúc này đã khiến nhà vua vô cùng tức giận, và Nhà vua trở nên quyết tâm phủ bỏ điều đó và làm giảm vai trò của “tên hầu quá hùng mạnh” của ông và “đặt Tywin trở về đúng vị trí của mình”

Ở Buỗi lễ đấu thương vĩ đại năm 272 AC, tổ chức để kỷ niệm năm thứ 10 trị vì của Aerys trên Ngai Sắt, Joanna Lannister đã mang cặp sinh đôi tròn 6 tuổi, Jaime và Cersei từ Casterly Rock đến trình diện trước triều đình. Vị vua (sau khi đã uống say) đã hỏi bà ấy có phải việc để hai đứa nhỏ bú đã “hủy hoại hai núm vú của bà, thứ mà trước đây luôn ưỡn cao và rất đáng tự hào” phải không. Câu hỏi đã khiến những kẻ thù của Lãnh chúa Tywin vô cùng hả hê, những kẻ luôn thỏa mãn khi nhìn thấy Cánh tay bị hạ nhục và chế giễu, nhưng Phu nhân Joanna đã bị bẽ mặt. Tywin Lannister quyết liệt trao trả lại những vị trí của mình, nhưng nhà vua không chấp nhận ông ta từ chức.

Dĩ nhiên, Aerys II có thể sa thải Tywin Lannister bất cứ lúc nào và phong người của mình làm Cánh tay của Nhà vua, nhưng thay vào đó, vì bất kỳ lý do gì, nhà vua đã chọn giữ người bạn thời thơ ấu bên cạnh mình, thay mặt anh ta làm việc, thay mặt Tywin làm việc, cùng lúc với việc ông ta bắt đầu làm suy yếu thế lực của Tywin ở mọi phương diện. Những sự chế giễu và nhục mạ trở nên nhiều hơn bao giờ hết; Những cận thần luôn hy vọng được nhà vua cất nhắc sớm biết rằng cách nhanh nhất để có được sự chú ý của nhà vua là chế nhạo vị Cánh tay luôn nghiêm túc và nghiêm nghị này. Tuy nhiên khi đối mặt với tất cả những điều này, Tywin Lannister đã chịu đựng trong im lặng.

Thế nhưng, vào năm 273 AC, Phu nhân Joanna sinh con một lần nữa tại Casterly Rock, nơi bà qua đời sau khi sinh con trai thứ hai của Lãnh chúa Tywin. Tyrion, như đứa bé được đặt tên, là một đứa bé lùn, dị hình, sinh ra với đôi chân còi cọc, cái đầu quá khổ và đôi mắt như của quỷ dữ (một vài báo cáo còn cho rằng đứa bé có đuôi và đã bị chặt đứt theo lệnh của người cha lãnh chúa của nó). Sự tận diệt của Lãnh chúa Tywin, người dân đã nói như thế với sinh vật có hình thù gớm ghiếc này này và còn gọi là Khắc tinh của Lãnh chúa Tywin. Khi nghe tin về sự ra đời đứa con này của Tywin, Vua Aerys đã nói một cách bỉ ổi, “các vị thần không thể tuân theo sự kiêu ngạo như vậy. Họ đã lấy một bông hoa xinh đẹp từ tay anh ta và đưa cho anh ta một con quái vật thay thế vị trí của cô ấy, để dạy cho anh ta một chút khiêm tốn cuối cùng.”

Cũng không lâu trước khi các báo cáo về lời nhận xét của nhà vua đến với Lãnh chúa Tywin khi ông đang đau buồn tại Casterly Rock. Sau đó, không còn một chút cảm xúc thuở xưa nào còn tồn tại giữa hai người đàn ông này. Chưa bao giờ là người thể hiện cảm xúc của mình, Lãnh chúa Tywin tiếp tục với tư cách là Cánh tay của Nhà vua, đối mặt với sự tẻ nhạt hàng ngày của Bảy vương quốc, trong khi nhà vua ngày càng trở nên thất thường, bạo lực và đa nghi. Aerys bắt đầu bao quanh mình với những người cung cấp thông tin, trả những phần thưởng hậu hĩnh cho những người nổi tiếng giảo hoạt vì những lời thì thầm, dối trá và những giai thoại về những kho báu, thật giả lẫn lộn. Khi có một báo cáo như thế cho rằng chỉ huy của đội hộ vệ riêng của Cánh tay, một hiệp sĩ tên là Ser Ilyn Payne, nghe đâu đã khoe rằng Lãnh Tywin mới là người thực sự cai trị Bảy vương quốc, Nhà vua đã gửi Đội vệ vương đến để bắt giữ người này và đã xé lưỡi ông ta với những gọng kìm nóng đỏ.

Cơn điên loạn của nhà vua dường như giảm đi một thời gian vào năm 274 AC, khi Hoàng hậu Rhaella hạ sinh một đứa con trai. Thật tuyệt vời khi niềm vui Nhà vua  dường như đã khôi phục ông ấy về bản thân cũ một lần nữa… nhưng sau đó Hoàng tử Jaehaerys đã chết cùng năm đó, khiến Aerys rơi vào tuyệt vọng. Trong cơn thịnh nộ đen tối của mình, ông ta quyết định nhũ mẫu của đứa bé là người đáng trách và lôi người phụ nữ này ra chặt đầu. Không lâu sau, khi có suy nghĩ khác, Aerys tuyên bố rằng Jaehaerys đã bị đầu độc bởi chính nhân tình của mình, cô con gái khá trẻ của một trong những hiệp sĩ cận vệ gia tộc của nhà vua. Nhà vua đã bắt cô gái và tất cả thân nhân của cô và tra tấn họ đến chết. Trong quá trình tra tấn, đã được ghi lại rằng, tất cả đều thú nhận vụ giết người, mặc dù các chi tiết về lời thú tội của họ rất mâu thuẫn.

Sau đó, Vua Aerys nhịn ăn trong hai tuần và đi bộ sám hối khắp thành phố đến Đại điện, để cầu nguyện với Đại học sĩ. Khi trở về, Nhà vua tuyên bố rằng từ nay về sau ông sẽ chỉ ngủ với người vợ hợp pháp của mình, Hoàng hậu Rhaella. Nếu những câu chuyện biên niên sử có thể tin được, Aerys đã đúng với lời thề này, mất hết hứng thú với sự quyến rũ của phụ nữ kể từ ngày đó vào năm 275 AC.

Sự đúng đắn mới của Nhà vua dường như đã làm hài lòng Đức Mẹ Bề trên, phải nói rằng, trong năm sau, hoàng hậu Rhaella đã sinh cho nhà vua đứa con trai thứ hai mà ông đã cầu nguyện. Hoàng tử Viserys, sinh năm 276 AC, nhỏ bé nhưng mạnh mẽ và xinh đẹp như một đứa trẻ mà King’s Landing đã từng chứng kiến. Mặc dù Hoàng tử Rhaegar ở tuổi mười bảy là tất cả những gì có thể mà một vương quốc muốn trong một người thừa kế, nhưng tất cả Westeros đều vui mừng khi biết rằng cuối cùng hoàng tử cũng có một người em, một Targaryen khác để bảo đảm sự kế vị.

Tuy nhiên, sự ra đời của Hoàng tử Viserys dường như chỉ khiến Aerys II trở nên sợ hãi và ám ảnh hơn. Mặc dù hoàng tử trẻ mới này có vẻ đủ khỏe mạnh, nhưng nhà vua vẫn sợ rằng thằng bé phải chịu chung số phận với các anh mình. Các hiệp sĩ Đội vệ vương được lệnh đứng bên Viserys cả ngày lẫn đêm để bảo đảm rằng không ai được chạm vào cậu bé mà không có vua sự cho phép của nhà vua. Ngay cả bản thân hoàng hậu cũng bị cấm ở một mình với đứa trẻ sơ sinh này. Khi bầu sữa của bà khô cạn, Aerys nhất quyết muốn người thử thức ăn của mình mút trước núm vú của nhũ mẫu, để xác nhận rằng người phụ nữ đó không bôi thuốc độc lên núm vú. Khi những món quà cho hoàng tử trẻ đến từ tất cả các vị lãnh chúa của Bảy vương quốc, nhà vua đã cho chất đống trong sân và đốt cháy, vì sợ rằng một số trong chúng có thể đã bị bỏ bùa mê hoặc bị nguyền rủa.

Vào cuối năm đó, Lãnh Chúa Tywin Lannister, có lẽ đã không thông thái lắm, tổ chức một giải đấu lớn tại Lannisport để tôn vinh ngày sinh nhật của Viserys. Có lẽ đây là một động thái nhằm hướng tới sự hòa giải. Ở đó, sự giàu có và quyền lực của Gia Tộc Lannister đã được thể hiện ra cho toàn đế chế chứng kiến. Vua Aerys lúc đầu từ chối tham dự, nhưng sau đó đã mủi lòng, nhưng hoàng hậu và đứa con mới sinh của nàng thì bị giam ở King’s Landing.

Tại đó, ngồi trên ngai của mình giữa hàng trăm sự chú ý tại Casterly Rock, Nhà Vua cổ vũ đầy phấn khích khi con trai ông, Hoàng Tử Rhaegar, hiệp sỹ mới được phong, đã đánh bại cả Tygett và Gerion Lannister, và thậm chí vượt qua cả Ser Barristan Selmy, trước khi đánh mất danh hiệu vô địch vào tay hiệp sỹ đội Vệ Vương nổi tiếng Ser Arthur Dayne, Thanh Kiếm Ban Mai.

Có lẽ là mong muốn tìm cách lợi dụng nhân lúc Đức Vua đang cao hứng, Lãnh Chúa Tywin chọn ngay buổi tối hôm đó để đề nghị rằng đã đến lúc người thừa kế của nhà vua kết hôn và sinh ra người kế vị của chính chàng, ông ta tiến cử con gái mình, Cersei, làm vợ của người thừa kế ngai sắt. Aerys đã khước từ lời đề nghị này một cách cực kỳ dứt khoát, và nhắc nhở Tywin rằng ông là một tên đầy tớ tốt và tài năng, nhưng dù sao vẫn chỉ là một tên đầy tớ mà thôi. Không chỉ thế, Đức Vua còn từ chối luôn chuyện chỉ định con trai của Lãnh Chúa Tywin là Jaime làm hầu cận cho Hoàng Tử Rhaegar, thay vào đó vinh dự này ông ban cho những người con trai của một vài lãnh chúa theo ý ông, những người mà đã thể hiện rõ rằng không phải bạn bè với Gia tộc Lannister hoặc với Cánh Tay.

Đến lúc này thì rõ ràng là Aerys II Targaryen đã trượt dài nhanh chóng vào sự điên loạn, nhưng tới năm 277 AC thì ông ta tuột dốc không phanh, với sự kiện Thách Thức vùng Duskendale.

Thị trấn cảng cổ xưa Duskendale đã từng là nơi trị vì của các vị vua cổ xưa, vào thời Một Trăm Vương Quốc. Một thời từng là cảng quan trọng nhất trên Vịnh Hắc Thủy, thị trấn đã chứng kiến những chuyến buôn bán của mình suy tàn dần và sự giàu có của nó chìm dần khi King’s Landing nổi lên và ngày một phát triển, một sự suy vong mà lãnh chúa trẻ nơi này, Denys Darklin, luôn mong muốn ngăn cản. Rất nhiều người đã tranh cãi trong một thời gian dài rằng tại sao Lãnh chúa Darklyn lại lựa chọn thực hiện những việc ông đã làm, nhưng hầu hết đều đồng ý rằng người vợ xứ Myr của ông, Quý Cô Serala, đã dự phần vào đó. Những kẻ gièm pha đổ lỗi cho nàng chủ yếu bởi những điều được tiết lộ ra, Rắn Sặc Sỡ, người ta gọi nàng bằng cái tên này, đã xúi giục Darklyn chống lại nhà vua bằng những lời thì thầm trên giường. Những cận vệ của nàng thì khẳng định rằng những hành động dại dột đều là do chính bản thân Lãnh Chúa Denys, vợ của ông bị căm ghét chẳng qua là vì nàng là một người xứ khác, thờ phụng nhữ vị thần khác biệt với Westeros.

Chính tham vọng của Lãnh Chúa Denys muốn giành lấy những đặc quyền cho Duskendale nhằm đem lại quyền tự trị lớn hơn cho vùng đất này, những điều đã từng được dành cho Dorne nhiều năm về trước, đã khởi đầu cho những rắc rối. Đối với chàng thì đó không phải là một đòi hỏi lớn, bởi vì những đặc quyền như vậy là điều bình thường ở phía bên kia biển hẹp, theo như Quý Cô Serala đã nói với chàng một cách rất chắc chắn. Thế nhưng, hoàn toàn dễ hiểu rằng Lãnh Chúa Tywin, với cương vị là Cánh Tay, đã kiên quyết từ chối lời thỉnh cầu này, vì e ngại rằng điều này sẽ tạo ra một tiền lệ nguy hiểm. Rất tức giận vì bị từ chối, Lãnh Chúa Darklyn sau đó đã sắp đặt một kế hoạch mới để giành lấy những đặc quyền này (và cùng với nó là phí và thuế cảng thấp hơn nhằm thúc đẩy Duskendale một lần nữa có thể tranh đua về mặt thương mại với King’s Landing) – một kế hoạch vô cùng ngu ngốc.

Thách Thức Duskendale khởi đầu khá lặng lẽ. Lãnh Chúa Denys, thấy rằng những thói quen kỳ dị của Aerys bắt đầu làm căng thẳng mối quan hệ giữa ông với Lãnh Chúa Tywin, đã từ chối đóng những khoản thuế mà chàng phải nộp và mời nhà vua đến Duskendale để lắng nghe những kiến nghị của mình. Chẳng có vẻ gì như là Aerys từng cân nhắc về việc chấp thuận lời mời này … cho tới khi Lãnh Chúa Tywin khuyên ông nên từ chối theo một cách thức cứng rắn nhất có thể, và chính vì thế mà nhà vua đã quyết định chấp thuận, tuyên bố với Đại Học Sĩ Pycelle và tiểu hội đồng rằng ông dự định sẽ đích thân giải quyết vấn đề này và bắt kẻ thách thức Darklyn phải quỳ gối.

Đối nghịch với lời khuyên của Lãnh Chúa Tywin, nhà vua du ngoạn tới Duskendale với một đoàn hộ tống nhỏ chỉ huy bởi Ser Gwayne Gaunt của đội Vệ Vương. Tuy nhiên, lời mời này hóa ra lại là một cái bẫy – và ông vua Targaryen đã mù quáng bước thẳng vào đó. Ông bị bắt cùng với đoàn hộ tống, và một số trong đó – đáng chú ý nhất là Ser Gwayne Gaunt – đã bị giết khi quyết bảo vệ vị vua của mình.

Phản ứng ngay lập tức với những tin tức từ Duskendale là sốc, sau đó là phẫn nộ. Đã có những lời thúc giục một cuộc tấn công bất ngờ vào thị trấn để giải thoát cho nhà vua và trừng phạt những kẻ phàn nghịch bởi trọng tội này. Nhưng Duskendale được bao bọc bởi những bức tường rất chắc chắn, và Pháo Đài Dun Fort, nơi cu ngụ cổ xưa của Gia Tộc Darklyn, có tầm nhìn ra bến cảng, thậm chí còn kinh khủng hơn. Chiếm nó bằng vũ lực không hề là một nhiệm vụ dễ dàng.

Dù vậy Lãnh Chúa Tywin đã phái đi những con quạ và những kỵ sĩ, tập hợp lực lượng trong khi ra lệnh cho phe Darklyn phóng thích nhà vua. Thay vào đó, Lãnh Chúa Denys gửi lời hồi đáp rằng, nếu bất cứ động thái nào công phá vào những bức tường của ông ta, ông ta sẽ xử tử Đức Vua. Một số thành viên tiểu hội đồng nghi ngờ điều này, khẳng định rằng không kẻ nào ở Westeros dám phạm một tội ác tàn bạo như vậy, nhưng Lãnh Chúa Tywin sẽ không đánh cược vào điều đó. Thay vào dó, với một lực lượng khá lớn, ông ta tiến tới bao vây Duskendale, phong tỏa nó cả bằng đường bộ và đường biển.

Với một lực lượng hoàng gia lớn bao vây phía ngoài những bức tường và những nguồn cung cấp đều bị phong tỏa, sự quyết tâm của Lãnh Chúa Darklyn nhanh chóng lung lay. Chàng bắt đầu thực hiện một vài động thái nhắm thương lượng, nhưng Lãnh Chúa Tywin từ chối nghe, thay vào đó nhắc lại mệnh lệnh của ông ta yêu cầu sự đầu hàng toàn diện và vô điều kiện của thị trấn và lâu đài cùng với việc phóng thích nhà vua.

Cuộc bao vây Duskendale

Sự kiện Lời Thách Thức kéo dài nửa năm. Bên trong những bức tường của Duskendale, khí thế dần trở nên ảm đạm khi những kho lương thực và những nguồn dự trữ thịt dần cạn kiệt. Thế nhưng, co cụm bên trong pháo đài cổ Dun Fort, Lãnh chúa Denys bị thuyết phục rằng việc Lãnh Chúa Tywin xuống nước và đề nghị những thỏa hiệp tốt hơn chỉ là vấn đề thời gian.

Những người am hiểu về những quyết định của Lãnh Chúa Tywin thì suy nghĩ đúng đắn hơn. Không hề mủi lòng, trái tim của Cánh Tay thậm chí còn ngày một cứng rắn hơn, và ông gửi đến lãnh chúa của Duskendale mệnh lệnh yêu cầu đầu hàng cuối cùng. Và khi chàng tiếp tục từ chối, Lãnh Chúa Tywin đã hứa rằng, ông sẽ chiếm thị trấn bằng vũ lực và xử tử tất cả đàn ông, đàn bà hay trẻ em. (Những câu chuyện vẫn thường kể lại rằng, Lãnh Chúa Tywin phái những nhạc công của mình để gửi đi những tối hậu thư, ra lệnh cho họ hát bài “Những cơn mưa vùng Castamere” cho Lãnh Chúa Denys và Rắn Sắc Sỡ nghe, là những mô tả màu mè không hề được ghi nhận bởi sử sách)

Hầu hết hội đồng nhỏ đều đang có mặt cùng với Cánh Tay ở phía ngoài Duskendale vì sự việc này, và một vài trong số họ phản đối kế hoạch của Lãnh Chúa Tywin trên quan điểm rằng một cuộc tấn công chắc chắn sẽ là một cú hích dẫn tơi việc Lãnh Chúa Darklyn xử tử Vua Aerys. “Hắn có thể làm điều đó, có thể không,” Tywin Lannister đáp lại, “nhưng nếu hắn làm, thì chúng ta cũng đã có một vị vua tốt hơn ở ngay đây rồi”. Cùng lúc đó ông ta đưa tay chỉ vào Hoàng Tử Rhaegar.

Các học giả đã tranh luận kể từ đó về ý định của Lãnh Chúa Tywin. Liệu có phải là ông tin rằng Lãnh Chúa Darklyn sẽ đầu hàng? Hay là ông ta, thực sự sẵn lòng, và có lẽ thậm chí còn vui mừng, để Aerys chết và Hoàng Tử Rhaegar ngồi lên Ngai Sắt?

Không ai có thể biết chắc được, lúc này, nhờ vào lòng dũng cảm của Ser Barristan Selmy của Đội Vệ Vương. Ser Barristan tự nguyện đề nghị sẽ bí mật đột nhập vào thị trấn, tìm đường tới Dun Fort, và hộ tống Đức Vua tới nơi an toàn. Selmy vốn đã được biết đến với cái tên Barristan Can Đảm từ khi còn trẻ, nhưng đây quả thực là sự liều lĩnh đã khiến cho Lãnh Chúa Tywin gần như phát điên. Thế nhưng vì lòng tôn trọng với những chiến công và sự dũng cảm của Ser Barristan, ông đã cho ông ta một ngày để thực hiện kế hoạch của mình trước khi tấn công Duskendale.

Những bài ca về lòng dũng cảm của Ser Barristan giải cứu nhà vua có rất nhiều, và, điều này hiếm khi xảy ra, những ca sĩ hầu như không cần phải tô vẽ thêm gì cho sự kiện này. Ser Barristan thực sự đã bí mật trèo qua những bức tường vào đêm tối, không dùng bất cứ thứ gì ngoài đôi tay trần, và ông giả dạng làm một tên ăn xin đội mũ trùm khi tìm đường đến Dun Fort. Và cũng đúng là ông đã tìm cách lần lượt trèo qua được những bức tường của Dun Fort, giết một tên lính gác trên tường thành trước khi hắn kịp báo động. Sau đó, bằng sự bí mật và lòng can đảm, ông ta tìm được đến hầm ngục nơi giam giữ nhà vua. Tuy nhiên ngay khi ông đưa được Aerys Targaryen ra khỏi ngục, cuộc đào tẩu của nhà vua đã ngay lập tức bị phát hiện, huyên náo lập tức nổi lên. Và rồi sự anh hùng của Ser Barristan đã được thể hiện, ông đã trụ vững và chiến đấu mà không đầu hàng hay bỏ rơi vị vua của mình.

Và ông không chỉ chiến đấu, mà ông còn là người hoàn toàn chủ động, ông đụng độ người em trai kết nghĩa và cũng là thân tín của Lãnh Chúa Darklyn, Ser Symon Hollard, và một vài tay lính gác không cảnh giác, giết toàn bộ chúng – và qua đó trả thù cho cái chết của người huynh đệ ăn thề của mình, Ser Gwayne Gaunt của đội Vệ Vương, người đã bị giết bởi tay Hollard. Ông khẩn trương tháp tùng nhà vua tới chuồng ngựa, mở đường máu qua những kẻ cố gắng ngăn cản, và hai người đã kịp cưỡi ngựa ra khỏi Dun Fort trước khi cổng pháo đài kịp đóng lại. Sau đó là một hành trình đầy hỗn loạn trên những đường phố của Duskendale, khi tù và và kèn hiệu nổi lên báo động, và họ phi ngựa tới những bức tường trong khi những cung thủ của Lãnh Chúa Tywin cố gắng loại bỏ những hàng rào phòng ngự.

Với việc nhà vua đã trốn thoát an toàn, chẳng còn lại gì để Lãnh Chúa Darklyn tránh khỏi việc đầu hàng, nhưng có lẽ ông ta không biết được về màn trả thù khủng khiếp mà nhà vua đang nung nấu. Khi Darklyn cùng gia đình mình bị trói giải đến trước mặt ông, Aerys yêu cầu xử họ tội chết – và không chỉ những dòng dõi thân thuộc với Darklyn mà còn cả chú bác, cậu mợ và thậm chí cả những người họ hàng xa tại Duskendale. Kể cả những người họ hàng kết nghĩa, gia tộc Hollard, cũng bị liên đới và tiêu diệt. Chỉ duy nhất đứa cháu nhỏ của Ser Symon, Dontos Hollard, được tha mạng – và chỉ bởi vì Ser Barristan đã cầu xin sự nhân từ đó, và nhà vua đã được ông cứu không thể chối từ ông. Về phần Quý Cô Serala, dành cho nàng là một cái chết tàn nhẫn. Aerys cắt lưỡi của Rắn Sặc Sỡ và những phần phụ nữ của nàng bị xé toạc ra trước khi nàng bị thiêu sống (thế nhưng những kẻ thủ của nàng nói rằng nàng đáng ra đã phải chịu đau đớn hơn nhiều vì những gì điều kinh hoàng mà nàng đã gây ra cho thị trấn này).

Việc bị bắt giữ ở Duskendale đã làm tiêu tan nốt chút tỉnh táo cuối cùng còn sót lại trong Aerys II Targaryen. Từ ngày đó về sau, sự điên loạn của nhà vua hoàn toàn thống trị, và càng ngày càng tệ hơn mỗi năm trôi qua. Lũ Darklyn dám cả gan đụng tay vào thân thể ông, xô đẩy ông một cách thô bạo, lột bỏ y phục hoàng gia của ông, thậm chí dám cả gan đánh đập ông. Sau khi được thả ra, Vua Aerys đã không còn cho phép ai đụng chạm tới mình, dù là bởi những người hầu của ông. Không cắt tóc, cạo râu hay tắm rửa, tóc của ông ngày càng mọc dài và xù lên, trong khi móng tay ông ngày càng dài và dày lên thành những cái móng tay vàng kỳ cục. Ông cấm mọi thanh kiếm lọt vào trong tầm mắt mình ngoại trừ những thanh kiếm đeo bởi các hiệp sỹ của đội Vệ Vương, đã thề bảo vệ ông. Những phán xét của ông ngày càng khắc nghiệt và tàn nhẫn hơn.

Khi đã an toàn trở về King’s Landing, Đức Vua từ chối rời khỏi Red Keep vì bất cứ lý do gì và trở thành tù nhân trong chính lâu đài của mình trong suốt bốn năm sau đó, trong thời gian đó càng ngày ông càng trở nên cảnh giác với những người xung quanh, đặc biệt là Tywin Lannister. Sự nghi ngờ của ông thậm chí còn lan sang cả người con trai và cũng là người thừa kế của ông. Ông đã bị thuyết phục rằng Hoàng Tử Rhaegar đã âm mưu cùng với Tywin Lannister để ông bị giết tại Duskendale. Họ đã lập kế hoạch tấn công vào tòa thành để Lãnh Chúa Darklyn sẽ xử tử ông, mở đường cho Rhaegar ngồi lên Ngai Sắt và cưới con gái của Lãnh Chúa Tywin.

Với mục đích nhằm tránh việc đó xảy ra, Vua Aerys chuyển sang một người bạn thời niên thiếu, triệu hồi Steffon Baratheon từ Storm’s End và phong cho ông ta vào tiểu hội đồng. Vào năm 278 AC, nhà vua cử Lãnh Chúa Steffon vượt qua biển hẹp đến Old Volantis để thực thi một nhiệm vụ, tìm kiếm một nàng dâu phù hợp cho Hoàng Tử Rhaegar, “một cô gái quý tộc sinh từ huyết thống Valyria cổ xưa”. Việc Đức Vua tin tưởng giao phó nhiệm vụ này cho Lãnh Chúa của Storm’s End chứ không phải Cánh Tay của ông, hoặc là chính Rhaegar, đã được đồn thổi lan rộng. Những tin đồn lan ra rằng Aerys có ý định phong Lãnh Chúa Steffon làm Cánh Tay mới của mình sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ này, và rằng Tywin Lannister sẽ sớm bị cách chức, bị bắt giam, và xét xử vì tội phản nghịch. Và cái viễn cảnh đó thực sự là quá sức chịu đựng của một lãnh chúa vốn rất nhiều danh tiếng.

Tuy nhiên, các chư thần cũng có những sắp đặt của riêng họ. Nhiệm vụ của Steffon Baratheon thất bại, và trên đường trở về từ Volantis, tàu của ông bị đắm ở Vịnh Tàu Đắm, ngay trong tầm mắt Storm’s End. Lãnh Chúa Steffon và vợ ông đều chết đuối ngay trước mắt hai đứa con lớn của họ trên tường thành. Khi tin tức về cái chết của họ bay về King’s Landing, Vua Aerys đã nổi cơn tam bành và nói với Đại Học Sĩ Pycelle rằng Tywin Lannister đã bằng cách nào đó khám phá ra ý định của ông và sắp xếp màn ám sát Lãnh Chúa Baratheon. “Nếu ta mà bãi bỏ chức Cánh Tay của hắn, hẵn sẽ giết luôn cả ta”, nhà vua nói với Đại Học Sĩ.

Trong những năm tiếp theo, sự điên loạn của nhà vua ngày một trầm trọng hơn. Mặc dù Tywin Lannister vẫn giữ chức vụ Cánh Tay, Aerys không còn gặp mặt ông trừ phi có sự hiện diện của toàn bộ bảy thành viên Vệ Vương. Bị thuyết phục rằng lũ dân đen và các lãnh chúa đang âm mưu lấy mạng mình, và sự hãi rằng thậm chí Nữ Hoàng Rhaella và Hoàng Tử Rhaegar cũng có thể góp phần trong những âm mưu này, ông băng qua biển hẹp tới Pentos và mang về một tay thái giám tên là Varys để phục vụ mình với tư cách trùm gián điệp, lý giải rằng chỉ có một người không có bạn bè, gia đình hay bất cứ ràng buộc gì ở Westeros mới có thể tin tưởng được. Nhện, ông ta nhanh chóng được dân chúng của đế quốc gọi với cái tên này, dùng vàng của triều đình để tạo dựng một mạng lưới rộng lớn những tên gián điệp. Trong suốt phần còn lại của triều đại Aerys, ông ta luôn luồn cúi bên cạnh nhà vua, thì thầm vào tai ông.

Do sự kiện nổi dậy của Duskendale, nhà vua cũng bắt đầu thể hiện sự ám ảnh ngày càng lớn về lửa rồng, cũng tương tự như những gì đã ám ảnh những bậc tiền bối của ông. Lãnh Chúa Darklyn đã không bao giờ dám thách thức ông nếu như ông là một kỵ sỹ rồng, Aerys lý giải như vậy. Tuy nhiên ý định của ông ấp nở những con rồng từ những quả trứng được tìm thấy ở những nơi sâu thẳm tại Dragonstone (một số cổ xưa tới nỗi đã biến thành đá) đã tan thành mây khói.

Tuyệt vọng, Aerys chuyển hướng sang những Học Giả của Liên Minh Giả Kim cổ xưa, những người nắm giữ bí kíp điều chế một loại chất lỏng màu xanh ngọc dễ bay hơi có tên là hoang hỏa, được đồn rằng là họ hàng rất gần với lửa rồng. Những hỏa pháp sư bắt đầu xuất hiện thường xuyên trong triều đình vì nhà vua rất có hứng thú với lửa. Vào năm 280 AC, Aerys II đã chuyển sang thiêu sống những kẻ phản nghịch, sát nhân, và những kẻ âm mưu thay vì treo cổ hay chặt đầu chúng. Nhà vua có vẻ tỏ ra cực kỳ thỏa mãn với cách hành hình khủng khiếp này, vốn được đề nghị bởi Học giả Rossart, đại học sỹ của Liên Minh Giả Kim … tới mức mà ông phong cho Rossart tước hiệu Lãnh Chúa và ban cho ông ta một chỗ ngồi trong tiểu hội đồng.

Đến lúc này thì việc Đức Vua càng ngày càng điên rồ đã không thể nhầm lẫn được nữa. Từ xứ Dorne cho tới Bức Tường, người ta bắt đầu nhắc đến Aerys II với cái tên Vua Điên. Tại King’s Landing, ông được gọi là Vua Vảy, vì quá nhiều lần ông bị cắt vào thịt khi ngồi trên Ngai Sắt. Thế nhưng với Varys Nhện và những lời thì thầm của ông ta, việc nói ra bất kỳ những biệt danh nào trong số này đều trở nên vô cùng nguy hiểm.

Trong khi đó, Aerys bắt đầu trở nên ngày càng xa cách với chính con trai và là người thừa kế của ông. Vào đầu năm 279 AC, Rhaegar Targaryen, Hoàng Tử của Dragonstone, chính thức được hứa hôn với Công Chúa Elia Martell, người em gái trẻ ốm yếu của Doran Martell, Hoàng Tử xứ Dorne. Họ thành hôn vào năm sau đó, trong một buổi lễ xa hoa tại Điện Thờ Vĩ Đại Baelor ở King’s Landing, nhưng Aerys II không hề tham dự. Ông nói với hội đồng nhỏ rằng ông sợ sẽ có một âm mưu lấy mạng ông nếu ông rời khỏi Red Keep, dù cho đã có đội Vệ Vương bảo vệ. Ông cũng không cho phép đứa con trai nhỏ của mình, Viserys, tham dự lễ cưới của anh trai.

Khi Hoàng Tử Rhaegar và người vợ mới lựa chọn sống ở Dragonstone thay vì ở Red Keep, những tin đồn lan ra rất nhiều và nhanh chóng tại Bảy Vương Quốc. Một số khẳng định rằng hoàng tử có ý định phế ngôi cha mình và cướp lấy Ngai Sắt cho bản thân mình, trong khi những người khác nói rằng Vua Aerys có ý định tước quyền thừa kế của Rhaegar và thay thế bằng Viserys. Ngay cả việc sinh hạ đứa cháu đầu tiên của Vua Aerys, một bé gái tên Rhaenys, sinh tại Dragonstone vào năm 280 AC, cũng không thể hàn gắn được cha và con. Khi Hoàng Tử Rhaegar trở về Red Keep để ra mắt con gái chàng với bố mẹ mình, Nữ Hoàng Rhaella ôm đứa bé rất tình cảm, nhưng Vua Aerys từ chối chạm vào hay ôm đứa bé và phàn nàn rằng nó “toàn mùi của bọn xứ Dorne”.

Trong lúc tất cả những điều này diễn ra, Lãnh Chúa Tywin Lannister vẫn tiếp tục phụng sự với cương vị Cánh Tay Của Nhà Vua. “Cái bóng của Lãnh Chúa Tywin lớn không kém gì Casterly Rock,” Đại Học Sĩ Pycelle đã viết lại,” và chưa từng có vị vua nào có một Cánh Tay tận tụy và tài năng tới vậy”. Dường như đã bảo toàn được vị trí của mình sau cái chết của Steffon Baratheon, Lãnh Chúa Tywin thậm chí còn đi xa tới mức đưa người con gái xinh đẹp của mình, Cersei Lannister, tới triều đình.

Tuy nhiên, vào năm 281 AC, Hiệp sỹ già của đội Vệ Vương Harlan Grandison qua đời trong giấc ngủ, và mối bất hòa giữa Aerys II và Cánh Tay cuối cùng cũng bùng nổ, khi Đức Vua chọn người con trai cả của Lãnh Chúa Tywin để ban cho mặc áo trắng.

Ở tuổi 15, Ser Jaime Lannister đã được phong hiệp sỹ – một vinh dự mà chàng nhận được từ tay Ser Arthur Dayne, Thanh Kiếm Ban Mai, được coi là chiến binh hào hiệp nhất đế quốc. Danh hiệu hiệp sĩ của Jaime được phong trong chiến dịch của Ser Arthur chống lại những tên ngoài vòng pháp luật được biết đến với cái tên Hội Anh Em Vua Rừng, và không ai dám nghi ngờ sự xứng đáng của chàng.

Vua Aerys II kết án những người vùng Darklyn

Tuy nhiên, Ser Jaime cũng là người thừa kế của Lãnh Chúa Tywin, và gánh trên vai toàn bộ hy vọng của gia tộc Lannister, vì đứa con trai còn lại của lãnh chúa là một tên lùn quái dị, Tyrion. Thêm nữa, Cánh Tay cũng đang trong quá trình thương thảo một cuộc hôn nhân thuận lợi cho Ser Jaime khi nhà vua tuyên bố chọn chàng. Tổng kết lại, Vua Aerys đã tước đi mất người thừa kế được chọn của Lãnh Chúa Tywin và biến ông ta thành một kẻ ngốc và một kẻ thất bại.

Thế nhưng Đại Học Sĩ Pycelle kể lại rằng khi Vua Aerys tuyên bố chỉ định Ser Jaime từ trên Ngai Sắt, vị lãnh chúa đã quỳ một chân xuống và cảm tạ nhà vua vì danh dự lớn lao ông đã giành cho gia tộc mình. Sau đó, với lý do bệnh tật, Lãnh Chúa Tywin khẩn cầu nhà vua cho phép ông từ chức Cánh Tay.

Vua Aerys rất vui mừng chấp thuận. Và theo đó, Lãnh Chúa Tywin rũ bỏ xiềng xích của mình và rời khỏi triều đình, trở về Casterly Rock cùng con gái mình. Nhà vua thay thế chức vụ Cánh Tay của ông bằng Lãnh Chúa Owen Merryweather, một tay xu nịnh già khú và ngọt ngào nổi tiếng với việc luôn cười rất to với bất cứ trò đùa hay màn thể hiện quyền lực nào của nhà vua, dù cho nó có chán tới mức nào.

Kể từ giờ trở đi, Đức Vua nói với Pycelle, đế chế có thể biết chắc chắn rằng người đội vương miện mới là người cai trị Bảy Vương Quốc.

Aerys Targaryen và Tywin Lannister đã quen biết nhau từ khi còn là những cậu bé, đã chiến đấu và đổ máu bên nhau trong Trận Chiến Những Vị Vua Chín Xu, và đã cùng nhau cai trị Bảy Vương Quốc trong gần 20 năm, nhưng vào năm 281 AC, tình bạn lâu bền này, điều đã chứng tỏ rất hữu ích với đế quốc, kết thúc đầy cay đắng.

Một thời gian ngắn sau đó, Lãnh Chúa Walter Whent thông báo kế hoạch về một giải đấu lớn được tổ chức tại nơi ở của ông ở Harrenhal, để kỷ niệm ngày đặt tên của con gái ông. Vua Aerys II đã lựa chọn sự kiện này để làm lễ phong chức chính thức cho Ser Jaime Lannister với danh nghĩa một hiệp sỹ của đội Vệ Vương… từ đó đánh dấu một sự thay đổi sẽ kết thúc triều đại của Vua Điên và viết cái kết cho sự cai trị dài lâu của gia tộc Targaryen ở Bảy Vương Quốc.

19. Năm của Mùa xuân Giả

Trong những năm của Westeros, năm 281 AC được biết đến là Năm của Mùa xuân Giả. Mùa đông đã giữ những vùng đất trong sự kìm kẹp băng giá gần 2 năm, nhưng giờ đây những lớp băng tuyết đang tan chảy, những khu rừng trở nên xanh tươi và ban ngày trở nên dài hơn. Mặc dù những con quạ trắng vẫn chưa bay, nhưng nhiều người ở Citadel vùng Oldtown thậm chí đã tin rằng sự kết thúc của mùa đông đã cận kề.

Hoàng tử Rhaegar trao vương miện những bông hoa mùa đông đến Lyanna Stark

Khi những cơn gió ấm áp thổi đến từ phía nam, các lãnh chúa và hiệp sĩ từ khắp Bảy vương quốc đã tiến về Harrenhal để cạnh tranh trong giải đấu vĩ đại của Lãnh chúa Whent trên bờ biển Mắt thần, hứa hẹn sẽ là cuộc thi lớn nhất và hoành tráng nhất kể từ thời Aegon Không ngờ tới.

Chúng ta đã biết rất nhiều điều về buổi đấu thương này, vì những điều xảy ra bên trong các bức tường của Harrenhal đã được ghi lại  bởi những người ghi chép lịch sử và lưu giữ trong những lá thư và những bản di chúc. Tuy nhiên, có rất nhiều điều mà chúng ta sẽ không bao giờ biết được, thậm chí cả những hiệp sĩ vĩ đại nhất trong Bảy vương quốc, những người đã tham gia cuộc đấu này, có những trò chơi khác và nguy hiểm hơn đã được thực hiện trong những căn sảnh của tòa lâu đài bị nguyền rủa của Harren Đen, trong những căn lều lớn nhỏ mà những lãnh chúa đã dựng nên.

Nhiều câu chuyện đã xảy ra xung quanh giải đấu của Lãnh chúa Whent: những câu chuyện về âm mưu và các những sự cấu kết, sự phản bội và nổi loạn, lừa dối và các cuộc gặp gỡ bí mật, những bí ẩn và thủ đoạn và gần như tất cả những câu chuyện đều là phỏng đoán. Sự thật chỉ được biết đến với một số ít, những người đã qua đời từ lâu và phải mãi mãi giữ miệng của họ im bặt. Do đó, những ghi chép về những câu chuyện quan trọng và mang tính ảnh hưởng này, học giả có lương tâm phải cẩn thận tách biệt giữa thực tế với sự tưởng tượng, để vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa những gì đã được biết đến và những gì đơn giản chỉ là sự nghi hoặc, cái gì đáng tin tưởng và cái gì chỉ là những tin đồn chưa chứng thực.

Điều được biết đến là: Đây là giải đấu thương đầu tiên được tổ chức bởi Walter Whent, Lãnh chúa của Harrenhal, vào cuối năm 280 AC, không lâu sau chuyến thăm của em trai ông, Ser Oswell Whent, một hiệp sĩ của Kingsguard. Từ lần đầu tổ chức, sự kiện này tự bản thân nó sẽ trở thành sự kiện vô cùng vĩ đại, vì Lãnh chúa Whent đã trao giải thưởng lớn gấp ba lần giải thưởng tại giải đấu Lannisport vĩ đại năm 272 AC, được tổ chức bởi Lãnh chúa Tywin Lannister trong lễ kỷ niệm năm thứ mười của Aerys II ngồi trên Ngai sắt.

Hầu hết người ta chỉ đơn giản coi đây là một nỗ lực của Whent để vượt qua Cánh tay cũ và chứng minh sự giàu có và xa hoa của gia tộc  mình. Tuy nhiên, có những người tin rằng động thái này chỉ là âm mưu nào đó không hơn không kém, và Lãnh chúa Whent là một quân cờ của một ai đó. Vị Lãnh chúa này sẽ không đủ tiền để trả cho những giải thưởng vĩ đại như vậy, họ lập luận; một ai đó chắc chắn đang đứng đằng sau ông ta, một người không thiếu vàng nhưng thích lẩn trong bóng tối và cho phép Lãnh chúa Harrenhal có được sự vinh quang khi tổ chức sự kiện vĩ đại này. Chúng ta không có bằng chứng nào cho thấy có một “kẻ cầm đầu lẩn khuất” như vậy từng tồn tại, nhưng quan điểm này đã được tin tưởng rộng rãi vào thời điểm đó và vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay.

Nhưng nếu có một cái bóng đằng sau như vậy, và người đó là đàn ông, thì tại sao anh ta lại giữ mình trong sự bí mật? Hàng tá những danh tính đã được đưa ra trong nhiều năm, nhưng chỉ có duy nhất một cái tên có vẻ thuyết phục nhất: Rhaegar Targaryen, Hoàng tử của Dragonstone.

Nếu câu chuyện này được tin tưởng, thì chính Hoàng tử Rhaegar đã thúc giục Lãnh chúa Walter tổ chức giải đấu thương, sử dụng người em của lãnh chúa là Ser Oswell làm trung gian. Rhaegar đã cung cấp cho Whent đủ số vàng cho các giải thưởng lớn để mang càng nhiều lãnh chúa và hiệp sĩ đến với Harrenhal càng tốt. Hoàng tử, người ta nói, không có hứng thú với các giải đấu thương; mục đích của anh là tập hợp các lãnh chúa vĩ đại của vương quốc lại với nhau trong một Hội đồng Vĩ đại không chính thức, để thảo luận về cách thức và phương tiện đối phó với sự điên rồ của cha mình, Vua Aerys II, có thể bằng một chế độ nhiếp chính hoặc bị ép buộc thoái vị.

Nếu thực sự đây là mục đích đằng sau giải đấu, thì đó là một trò chơi nguy hiểm mà Rhaegar Targaryen đang chơi. Tuy có số ít người đã nghi ngờ về sự điên loạn của Aerys, nhưng nhiều người vẫn có lý do chính đáng để phản đối việc truất ngôi ông khỏi Ngai Sắt, vì một số triều thần và thành viên hội đồng đã có được sự giàu có và quyền lực lớn từ sự điên rồ của nhà vua và biết rằng họ sẽ mất tất cả nếu Hoàng tử Rhaegar lên nắm quyền.

Vua Điên không những vô cùng tàn nhẫn, như cái lúc được thấy rõ nhất là khi ông ta thiêu những kẻ mà ông ta coi là kẻ thù của mình, mà còn là kẻ phung phí ngông cuồng, vung tay ban thưởng cho những kẻ khiến ông ta hài lòng như danh dự, chức tước và đất đai. Các lãnh chúa xu nịnh bao quanh Aerys II đã nhận được ngày càng nhiều lợi ích từ sự điên cuồng của nhà vua và háo hức nắm lấy bất kỳ cơ hội nào để nói xấu về Hoàng tử Rhaegar và làm dấy lên những nghi ngờ của người cha về con trai mình.

Những kẻ đứng đầu trong số những người ủng hộ Vua điên là ba lãnh chúa trong hội đồng nhỏ của ông: Qarlton Chelsted, chủ quản ngân khố, Lucerys Velaryon, chủ quản tàu thuyền và Symond Staunton, chủ quản về luật pháp. Thái giám Varys, bậc thầy của những lời thì thầm và Wisdom Rossart, đứng đầu Hội các nhà giả kim, cũng rất thích có được sự tin tưởng của nhà vua. Sự hỗ trợ của Hoàng tử Rhaegar, đến từ những người trẻ tuổi tại triều đình, bao gồm cả Lãnh chúa Jon Connington, Ser Myles Mooton vùng Maidenpool và Ser Richard Lonmouth. Những người xứ Dorne đã đến triều đình với Công chúa Elia cùng có sự tin tưởng của hoàng tử, đặc biệt là Hoàng tử Lewyn Martell, chú của Elia, và Hội anh em thề nguyện của Đội vệ vương. Nhưng người đáng gờm nhất trong tất cả những người bạn và đồng minh của Rhaegar tại King’s Landing chắc chắn là Ser Arthur Dayne, Thanh kiếm Ban Mai.

Đại học giả Pycelle và Lãnh chúa Owen Merryweather, Cánh tay của Nhà vua, có một trách nhiệm khó khăn là giữ hòa bình giữa các phe phái này, ngay cả khi sự ganh đua của họ ngày càng trở nên dữ dội hơn. Trong một lá thư gửi đến Citadel, Pycelle đã viết rằng sự chia rẽ bên trong Red Keep khiến ông thấy vô cùng lo lắng khi nhắc ông ta nhớ về tình huống trước sự kiện Dance of the Dragons một thế kỷ trước, khi sự thù hận giữa Nữ hoàng Alicent và Công chúa Rhaenyra đã chia đôi vương quốc và đã trả một cái giá cực lớn. Một cuộc xung đột đẫm máu tương tự có thể chờ đợi Bảy vương quốc một lần nữa, ông cảnh báo, trừ khi có thể đạt được thỏa thuận nào đó sẽ làm hài lòng phe những người ủng hộ Hoàng tử Rhaegar và phe ủng hộ nhà vua.

Nếu bọn họ nắm bất kỳ bằng chứng nào cho thấy Hoàng tử Rhaegar đang âm mưu chống lại cha mình, thì những kẻ trung thành với Vua Aerys này chắc chắn sẽ sử dụng nó để hạ bệ hoàng tử. Thật vậy, một số kẻ của nhà vua thậm chí đã đi xa đến mức đề nghị Aerys nên tước bỏ quyền thừa kế của con trai ông, và chuyển giao vị trí thừa kế Ngai Sắt cho em trai của hoàng tử Rhaegar. Hoàng tử Viserys chỉ mới bảy tuổi, và khi nhà vua băng hà thì triều đình chắc chắn sẽ cần một chế độ nhiếp chính, khi đó không ai khác, chính họ sẽ cai trị như những quan nhiếp chính của vương quốc.

Trong điều kiện căng thẳng như vậy, cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi giải đấu lớn của Lãnh chúa Whent lại gây ra nhiều nghi ngờ. Lãnh chúa Chelsted thuyết phục Nhà vua cấm tổ chức giải đấu và Lãnh chúa Staunton thậm chí còn đi xa hơn, đề nghị cấm tất cả các giải đấu thương.

Tuy nhiên, những sự kiện như vậy đã trở nên phổ biến với người dân, và khi lãnh chúa Merryweather cảnh báo Aerys rằng việc cấm giải đấu sẽ chỉ khiến ông ta trở nên xa cách, và nhà vua đã tuyên bố ý định tham dự giải đấu này. Nó sẽ đánh dấu lần đầu tiên Aerys II rời khỏi sự an toàn của Red Keep kể từ sau sự kiện Defiance of Duskendale. Không hề lo sợ,  Nhà vua đã lý giải rằng những kẻ thù của ông sẽ không dám âm mưu chống lại ông ta tại một nơi dễ bị phát hiện như thế. Grand Maester Pycelle kể rằng Aerys hy vọng sự hiện diện của ông tại một sự kiện lớn như vậy sẽ giúp ông giành lại được tình yêu của mọi người.

Nếu đó thực sự là ý định của vua, thì đó là một tính toán sai lầm. Khi sự tham dự của ông ta khiến cho giải đấu tại Harrenhal thậm chí còn vĩ đại và uy tín hơn lúc đầu, thu hút các lãnh chúa và hiệp sĩ từ mọi nơi trên vương quốc và nhiều người đã bị sốc và kinh hoàng khi họ nhìn thấy người đã trở thành nhà vua của họ. Móng tay dài màu vàng, râu, tóc dài và rối bù đã khiến cho nhà vua trông điên loạn hơn. Hành vi của ông ta cũng thể hiện mình không phải là một người tỉnh táo, vì Aerys có thể đi từ vui vẻ đến u sầu chỉ trong chớp mắt, và nhiều ghi chép viết về Harrenhal còn nói về tiếng cười cuồng loạn của ông ta, sự im lặng kéo dài, những cơn khóc và những cơn giận dữ bất chợt.

Trên hết, Vua Aerys II luôn tỏ ra nghi ngờ: nghi ngờ chính con trai và người thừa kế của mình, Hoàng tử Rhaegar; nghi ngờ chủ nhân của Harrenhal, Lãnh chúa Whent; nghi ngờ mọi lãnh chúa và hiệp sĩ đã đến Harrenhal để cạnh tranh với nhau và thậm chí còn nghi ngờ hơn về những người lựa chọn vắng mặt, và người vắng mặt đáng chú ý nhất là Cánh tay trước đây của ông, Tywin Lannister, Lãnh chúa vùng Casterly Rock.

Tại lễ khai mạc giải đấu, Vua Aerys đã thực hiện một nghi thức vô cùng lớn trước dân chúng để phong tước cho Ser Jaime Lannister, với tư cách là một Anh em thề nguyện của Đội vệ vương. Chàng hiệp sĩ trẻ nói lời thề trước căn lều lớn của hoàng gia, quỳ trên bãi cỏ xanh trong bộ áo giáp trắng khi một nửa lãnh chúa của vương quốc nhìn vào. Khi Ser Gerold Hightower nâng anh ta lên và siết chiếc áo choàng trắng trên vai, một tiếng gầm vang lên từ đám đông, vì Ser Jaime rất được ngưỡng mộ – đặc biệt là những người ở westerlands – vì sự can đảm, luôn bảo vệ kẻ yếu và năng lực sử dụng kiếm của anh.

Vua Điên, Aerys II

Tuy nhiên, ngay khi mọi chuyện đã xong, Vua Aerys II bắt đầu ngày càng nghi ngờ nghiêm trọng hơn về người bảo vệ mới của mình. Nhà vua đã quyết định đưa Ser Jaime vào Kingsguard của mình như một cách để lăng nhục người bạn cũ của ông, Grand Maester Pycelle kể lại. Nhưng chỉ đến bây giờ, một cách muộn màng, Nhà vua mới nhận ra, từ nay về sau con trai của Lãnh chúa Tywin sẽ ở bên cạnh ông ta bất kể ngày đêm… cùng với một thanh kiếm bên người anh ta.

Ý nghĩ đó khiến ông ta sợ đến mức không thể ăn trong bữa tiệc tối đó, Pycelle cho biết. Theo đó, Aerys II đã triệu tập Ser Jaime đến gặp mình (trong khi ngồi xổm trên cái bô của mình, một số người nói như thế, nhưng chi tiết xấu xí này có thể là một điều bổ sung vào cho câu chuyện họ kể), và ra lệnh cho anh ta quay trở lại King’s Landing để canh giữ và bảo vệ cho Hoàng hậu Rhaella cùng Hoàng tử Viserys, người đã không đi cùng với Nhà vua đến giải đấu. Tổng chỉ huy, Ser Gerold Hightower, đề nghị được đi thay Ser Jaime, nhưng Aerys từ chối lời đề nghị đó.

Đối với chàng hiệp sĩ trẻ, người chắc chắn muốn bản thân mình có thể vang danh tại giải đấu thì mệnh lệnh đột ngột này khiến anh chàng thất vọng cay đắng. Tuy nhiên, Ser Jaime vẫn giữ đúng với lời thề của mình. Anh lên đường về Red Keep ngay lập tức và không tham gia thêm bất cứ sự kiện nào… và những sự kiện được cho là có dính líu đến Ser Jaime sau khi anh rời đi có lẽ chỉ là do Vua điên tưởng tượng ra mà thôi.

Trong bảy ngày, các hiệp sĩ và lãnh chúa cao quý nhất của Bảy vương quốc tranh đấu cùng với cây thương và thanh kiếm trên những sân giao đấu bên trong những bức tường cao chót vót của Harrenhal. Vào ban đêm, những người chiến thắng và những kẻ bại trận đã tề tựu tại đại sảnh mái vòm lớn Hall of a Hundred Hearths của lâu đài để tiệc tùng và ăn mừng.

Nhiều bài hát và câu chuyện trong những ngày và đêm đó bên cạnh Mắt Thần được kể lại.

Một số thậm chí là đúng. Việc tường thuật lại mọi cuộc đấu thương và các câu chuyện đùa nằm ngoài mục đích của chúng tôi ở cuốn truyện này. Nhiệm vụ đó chúng tôi vui lòng để lại cho các ca sĩ. Tuy nhiên có hai sự kiện chúng tôi muốn cho mọi người biết, vì chúng đem đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Đầu tiên là sự xuất hiện của một hiệp sĩ bí ẩn, một chàng trai trẻ mặc áo giáp không phù hợp với vóc dàng với cái khiên có khắc hình một cây weirwood trắng, hình dáng của cái cây xoắn vặn trong rất vui mắt. Hiệp sĩ của Cây cười, người ta đã gọi hiệp sĩ này như thế, đã thành công làm ngã ngựa ba người trong những trận đấu thương, khiến dân chúng rất thích thú.

Tuy nhiên, Vua Aerys II không phải là một người thích mấy trò bí ẩn. Nhà vua đã tự cho rằng cái cây trên khiên hiệp sĩ bí ẩn kia đang cười nhạo ông ta, và không có có điều gì thuyết phục hơn rằng, vị hiệp sĩ bí ẩn đó chính là Ser Jaime Lannister. Thành viên Đội vệ vương mới nhất của ông đã thách thức ông và quay trở lại giải đấu, ông ta đã nói với những người của mình như vậy.

Tức giận, ông ta ra lệnh các hiệp sĩ của mình đánh bại Hiệp sĩ Cây cười khi giải đấu tiếp tục vào sáng hôm sau, để hiệp sĩ đó có thể bị lột mặt và cho mọi người biết anh ta là ai. Nhưng hiệp sĩ bí ẩn đã biến mất trong đêm, không bao giờ được nhìn thấy lần nào nữa. Điều này khiến nhà vua phát điên lên, chắc chắn rằng ai đó thân cận đã đưa ra lời cảnh báo cho “kẻ phản bội sẽ không cho ai thấy khuôn mặt của mình”.

Hoàng tử Rhaegar trỗi dậy như người chiến thắng cuối cùng vào cuối giải đấu. Hoàng tử đội vương miện, người thường không thi đấu trong các giải đấu, đã làm tất cả ngạc nhiên trong bộ áo giáp và đánh bại mọi đối thủ mà anh phải đối mặt, bao gồm bốn hiệp sĩ của Kingsguard. Ở lần thi đấu cuối cùng, anh đã đánh bại Ser Barristan Selmy, thường được coi là người sử dụng thương tốt nhất trong toàn Bảy Vương quốc, để giành được vòng nguyệt quế vô địch.

Tiếng reo hò lớn đến nỗi muốn điếc tai của đám đông, người ta đã kể lại như thế, nhưng Vua Aerys không tham gia cùng họ. Ông ta không hề cảm thấy tự hào và hài lòng bởi tài năng từ đứa con thừa kế của mình, Nhà vua coi đó là một mối đe dọa. Lãnh chúa Chelsted và Staunton đã làm tăng thêm sự nghi ngờ của ông ta, tuyên bố rằng Hoàng tử Rhaegar đã bắt đầu thể hiện động thái lấy lòng người dân để có sự ủng hộ và nhắc nhở các lãnh chúa đã tập hợp tại đây rằng anh ta là một chiến binh dũng mãnh, một người thừa kế thực sự của Aegon Chinh phạt.

Và khi người chiến thắng, Hoàng tử Dragonstone gọi tên Lyanna Stark, con gái của Lãnh chúa Winterfell, nữ hoàng của tình yêu và sắc đẹp, đặt một vòng hoa hồng xanh lơ vào lòng cô bằng đầu cây thương của mình, các lãnh chúa xu nịnh đã tập hợp xung quanh nhà vua tuyên bố rằng hành động này càng cho thấy bằng chứng về sự mưu tính phản bội của của hoàng tử. Tại sao hoàng tử lại xúc phạm đến vợ của mình, Công chúa Elia Martell xứ Dorne (người đang có mặt), trừ khi là giúp anh ta giành được ngai vàng? Việc trao vương miện vòng hoa cho cô gái Stark, người mà tất cả những ghi chép đều miêu tả cô là một người phụ nữ nghịch ngợm và hoang dã chứ không mang vẻ đẹp tinh tế như Công chúa Elia, thì lý do chỉ có thể là giành được sự trung thành của Winterfell với Hoàng tử Rhaegar, Symond Staunton đã đề nghị với nhà vua như vậy.

Tuy nhiên, nếu điều này là sự thật, tại sao anh em trai của Lyanna tỏ vẻ vô cùng lo lắng trước danh dự mà hoàng tử đã ban tặng cho cô? Brandon Stark, người thừa kế của Winterfell, đã phải kìm chế khi đối mặt với Rhaegar khi những gì hoàng tử làm như một sự sỉ nhục danh dự em gái mình, vì lúc này Lyanna Stark đã được hứa hôn với Robert Baratheon, Lãnh chúa của Storm’s End. Eddard Stark, em trai Brandon và là bạn thân với Lãnh chúa Robert, thì tỏ vẻ bình tĩnh hơn nhưng không hề thoải mái hơn anh trai anh. Đối với bản thân Robert Baratheon, một số người nói rằng anh ta đã cười nhạo hành động của hoàng tử, cho rằng Rhaegar đã làm không hơn một hành động lấy lòng người đẹp, nhưng những người hiểu rõ anh ta hơn thì cho rằng vị lãnh chúa trẻ tuổi đã ghim sâu sự xúc phạm này, và bắt đầu có thái độ ác cảm dành cho Hoàng tử của Dragonstone từ ngày đó trở đi.

Và cũng có thể, với vòng hoa hồng màu xanh lơ nhạt và đơn giản đó, Rhaegar Targaryen đã bắt đầu vũ điệu mà sẽ xé toạc Bảy vương quốc, mang đến cái chết cho chính mình cùng hàng ngàn người khác, và chào đón một vị vua mới bước lên Iron Throne.

Mùa xuân Giả của 281 AC kéo dài chưa đến hai mùa trăng. Khi năm đó gần kết thúc, mùa đông trở lại với Westeros vô cùng dữ dội. Vào ngày cuối cùng của năm, tuyết bắt đầu rơi trên King’s Landing và một lớp băng được hình thành trên đỉnh Blackwater Rush. Tuyết rơi liên tục và kéo dài trong nửa mùa trăng, vào lúc đó, Blackwater bị đóng băng cứng, và các lớp băng cứng phủ kín trên mái nhà và máng xối của mọi tòa tháp trong thành phố.

Khi những cơn gió lạnh thổi vào thành phố, Vua Aerys II quay sang những pháp sư lửa của mình, buộc họ phải làm mùa đông biến mất bằng phép thuật. Những đám cháy lớn màu xanh lá cây được đốt cháy dọc theo các bức tường của Red Keep trong vòng một mùa trăng. Tuy nhiên, Hoàng tử Rhaegar không ở trong thành phố để chứng kiến. Anh cũng không thể được tìm thấy trong Dragonstone cùng với Công chúa Elia và con trai nhỏ của họ, Aegon. Khi một năm mới lại về, hoàng tử thừa kế đã lên đường cùng với nửa tá bạn bè và người thân tín nhất của mình, trên hành trình mà cuối cùng sẽ đưa anh trở lại vùng sông nước. Không quá mười dặm từ Harrenhal, Rhaegar đã bất ngờ bắt lấy Lyanna Stark của Winterfell, và mang cô ấy đi, thắp lên một ngọn lửa sẽ thiêu rụi gia tộc, người thân của anh ta cùng những người anh ta yêu thương – với cả một nửa vương quốc nữa.

Rhaegar Targaryen, Hoàng tử của Dragonstone

Nhưng câu chuyện đó quá nổi tiếng cho nên không có lý do gì lặp lại trong quyển sách này.

20. Biến loạn Robert Baratheon

Điều tiếp diễn ngay sau vụ bắt cóc nổi tiếng của Lyanna Stark do Hoàng Tử Rhaegar gây ra là ngày tàn của Gia Tộc Targaryen. Sự điên loạn của Vua Aerys đã chạm đến đỉnh điểm trong hành động sai trái của ông với Lãnh Chúa Stark, người thừa kế của ông ta, và những người ủng hộ họ khi họ đòi bồi thường cho những hành động sai trái của Rhaegar. Thay vì cho họ thấy rằng những yêu cầu của họ được lắng nghe, Vua Aerys đã thảm sát tất cả họ, và tiếp theo sau đó là yêu cầu Lãnh Chúa Jon Arryn xử tử những người đang được ông bảo hộ, Robert Baratheon và Eddard Stark. Cho tới tận bây giờ, rất nhiều người vẫn đồng tình rằng khởi nguồn thực sự của Biến Loạn Robert bắt đầu với việc Lãnh Chúa Jon Arryn từ chối điều này, và lòng can đảm của ông khi kêu gọi những chư hầu của mình cùng bảo vệ công lý. Tuy nhiên không phải tất cả những lãnh chúa vùng Vale đều đồng tình với quyết định của Lãnh Chúa Jon, và ngay lập tức đụng độ nổ ra khi những kẻ trung thành với Ngai Sắt muốn hạ bệ Lãnh Chúa Arryn.

Những cuộc đụng độ sau đó lan rộng ra khắp Bảy Vương Quốc như hoang hỏa, khi các lãnh chúa và các hiệp sỹ đều chia phe. Rất nhiều những người còn sống ngày này đã từng chiến đấu trong những trận chiến thời đó, và có thể kể lại một cách chi tiết và chính xác về chúng hơn bản thân tôi, người không hề có mặt tại đó. Vì lẽ đó, tôi dành phần cho một người khác viết về sự thật và lịch sử chi tiết của Biến Loạn Robert, còn hơn là tôi xúc phạm những người không còn sống bằng những sự kiện không rõ ràng, hoặc ca tụng nhầm lẫn những người không xứng đáng. Vậy nên thay vào đó, tôi sẽ chỉ đề cập đến những lãnh chúa và hiệp sỹ đã leo lên Ngai Sắt sau cùng, sửa chữa lại một đế quốc gần như đã bị hủy diệt bởi sự điên loạn.

Vua Robert Baratheon, Đệ Nhất

Robert Baratheon đã chứng minh bản thân mình là một chiến binh bất khuất và can trường khi ngày càng nhiều người tụ tập dưới trướng ông. Robert là người đầu tiên vượt qua những bức tường của Gulltown, khi Lãnh Chúa Grafton tập hợp lực lượng ủng hộ nhà Targaryen, và từ đó ông chèo thuyền tới Storm’s End – bất chấp nguy cơ bị bắt bởi hạm đội hoàng gia – để huy động lực lượng của mình. Tuy nhiên không phải tất cả đều tự nguyện đến, Cánh Tay của Aerys, Lãnh Chúa Merryweather, đã khuyến khích các lãnh chúa vùng stormland nổi dậy chống lại Lãnh Chúa Robert. Tuy nhiên điều này cũng chẳng mang lại kết quả gì căn cứ vào những chiến thắng liên tiếp của Lãnh Chúa Robert ở Summerhall, nơi ông dành chiến thắng 3 trận đánh chỉ trong vòng một ngày. Đội quân mới được tập hợp trong vội vã của ông lần lượt đánh bại Lãnh Chúa Grandison và Cafferen, và Robert tiếp tục giết chết Lãnh Chúa Fell trong một trận đấu tay đôi trước khi bắt sống đứa con trai lừng danh của ông ta là Silveraxe.

Liên tiếp những chiến thắng tiếp theo đến với Robert và những lãnh chúa vùng stormland khi họ trên đường hội quân với Lãnh Chúa Arryn và những Người Phương Bắc ủng hộ họ. Lừng danh nhất là chiến thắng vĩ đại của Robert tại Stoney Sept, còn được gọi là Trận Những Chiếc Chuông, nơi ông giết chết Ser Myles Mooton nổi tiếng – từng là hầu cận của Hoàng Tử Rhaegar – cùng với năm người theo sau, và suýt chút nữa đã giết được Cánh Tay mới, Lãnh Chúa Connington, khi họ gặp nhau trong trận đánh. Chiến thắng này đặt vùng riverland vào những xung đột, vì cuộc hôn nhân giữa những người con gái của Lãnh Chúa Tully với Lãnh Chúa Arryn và Stark.

Những lực lượng hoàng gia bị chia cắt và đánh tan bởi những chiến thắng này dù cho họ đã cố hết sức để hội quân với nhau. Những thành viên Vệ Vương đã được phái đi để khôi phục lại tàn quân của lực lượng Lãnh Chúa Connington, và Hoàng Tử Rhaegar trở về từ phương Nam để chỉ huy một cánh quân mới được tập hợp ở vùng crownlands. Và sau một chiến thắng không cân sức ở Ashford, dẫn đến việc Robert phải rút lui, vùng Stormlands bị bỏ mặc cho Lãnh Chúa Tyrell. Mang theo sức mạnh của cả vùng Reach, những lãnh chúa vùng reachland quét sạch mọi sự kháng cự và đóng quân vây hãm Storm’s End. Ngay sau đó, một lực lượng khác gia nhập bởi một hạm đội lớn của Lãnh Chúa Paxter Redwyne tới từ Arbor, bao vây toàn diện cả đường bộ và đường biển. Cuộc vây hãm này kéo dài cho tới tận kết thúc cuộc chiến.

Từ Dorne, nhân danh Công Chúa Eila, mười ngàn ngọn giáo vượt qua vùng Boneway và hành quân tới King’s Landing để ủng hộ lực lượng mà Hoàng Tử Rhaegar đang tập hợp. Những người có mặt tại triều đình vào thời gian đó đã đề cập rằng thói quen của Aerys trở nên vô cùng thất thường. Ông nghi ngờ mọi thứ trừ đội Vệ Vương của mình, – và sau đó giữ Ser Jaime Lannister cạnh bên mọi lúc để phục vụ như một con tin chống lại cha anh ta.

Khi Hoàng Tử Rhaegar cuối cùng cũng hành quân dọc Vương Lộ tới vùng Trident, đi cùng chàng là toàn bộ đội Vệ Vương trừ một người vẫn còn bị giữ tại King’s Landing: Ser Barristan Can Đảm, Ser Jonothor Darry, và Hoàng Tử Lewyn xứ Dorne. Hoàng Tử Lewyn chỉ huy cánh quân xứ Dorne được gửi đến bởi cháu mình, Hoàng Tử Doran, nhưng người ta nói rằng ông ta chỉ được làm thế sau khi bị đe dọa bởi Vua Điên, vì sợ rằng người Dorne sẽ tìm cách phản bội mình. Chỉ duy nhất Ser Jaime Lannister trẻ tuổi ở lại King’s Landing.

Rất nhiều câu chuyện và tài liệu đã kể về trận đánh nổi tiếng trên sông Trident. Nhưng tất cả đều biết rằng hai đội quân đã giao tranh với nhau tại khúc cạn vượt sông mà từ đó về sau được gọi là Bãi Hồng Ngọc vì những mảnh hồng ngọc vỡ nát rơi ra từ chiếc áo giáp của Hoàng Tử Rhaegar. Hai đối thủ vô cùng cân sức. Lực lượng của Rhaegar được định lượng vào khoảng bốn mươi ngàn quân, khoảng một phần mười số đó là những hiệp sỹ được sức dầu thánh, trong khi phe phản loạn có ít người hơn, nhưng họ đều là những người đã được thử thách trong chiến trận, trong khi phần lớn quân đội của Rhaegar là lính mới.

Trận chiến tại khúc cạn vô cùng ác liệt, và rất nhiều sinh mạng đã mất trong trận đánh này. Ser Jonothor Darry thiệt mạng giữa trận chiến, cũng như Hoàng Tử Lewyn xứ Dorne. Nhưng cái chết quan trọng nhất vẫn còn chưa tới.

Cả chiến trường đều gào thét tên Lãnh Chúa Robert và Hoàng Tử Rhaegar, và nhờ ý muốn của các vị thần, hoặc do tình cờ – hoặc có thể nó đã được sắp đặt – họ gặp nhau ngay tại khúc cạn của bãi bồi. Hai hiệp sỹ chiến đấu vô cùng dũng cảm trên lưng ngựa chiến của mình, theo tất cả các tài liệu ghi chép. Mặc dù có những hành động ngu xuẩn nhưng Rhaegar không hề là kẻ hèn nhát. Lãnh Chúa Robert đã bị thương bởi hoàng tử rồng trong trận đấu, tuy nhiên cuối cùng, sức mạnh tàn bạo của Robert và khao khát trả thù nỗi nhục nhã bị cướp mất vị hôn thê đã chiến thắng. Cây búa của ông đã đánh trúng mục tiêu, và Robert đâm thẳng mũi nhọn vào ngực Rhaegar, đập tan những viên hồng ngọc đắt giá được khảm trên giáp ngực của chàng hoàng tử.

Một số người cả 2 phe lập tức dừng chiến đấu, thay vào đó nhảy xuống sông mò vớt những viên đá quý. Và một sự thất bại toàn diện đã bắt đầu khi quân đội hoàng gia bắt đầu bỏ chạy khỏi chiến trường.

Vết thương của Lãnh Chúa Robert khiến ông không thể tiếp tục cuộc truy kích, nên ông giao việc đó cho Lãnh Chúa Eddard Stark. Nhưng Robert đã thể hiện tinh thần cao thượng của mình khi ông từ chối giết Ser Barristan đang bị thương nghiêm trọng. Thay vào đó, ông cử học sĩ của mình để chữa trị cho người hiệp sỹ vĩ đại. Hành động này đã giúp vị vua tương lai chiếm được sự trung thành tuyệt đối của bạn bè và các đồng minh – vì rất hiếm có người nào rộng lượng và nhân từ được bằng Robert Baratheon.

21. Kết thúc triều đại Targaryen

Những cánh chim bay đi và những người đưa thư đua nhau lan truyền tin tức về chiến thắng ở Bãi Hồng Ngọc. Khi tin tức bay đến Red Keep, người ta nói rằng Aerys đã nguyền rủa người Dorne, khẳng định rằng Lewyn đã phản bội Rhaegar. Ông chuyển ngưởi vợ đang mang thai của mình, Rhaella, và đứa con thứ và cũng là người thừa kế mới của mình, Viserys, tới Dragonstone, nhưng Công Chúa Elia bị ép phải ở lại King’s Landing cùng với những đứa con của Rhaegar để làm con tin chống lại xứ Dorne. Vì đã thiêu sống Cánh Tay tiền nhiệm, Lãnh Chúa Chelsted, về tội đưa ra những chiến lược tệ hại trong suốt cuộc chiến, Aerys giờ đây đã chỉ định một người mới vào vị trí này: nhà giả kim Rossart – một người đàn ông sinh ra với thân phận thấp kém, và rất ít người ủng hộ hắn ngoại trừ lửa và mấy trò phép thuật của hắn.

Trong lúc đó thì Ser Jaime Lannister được giao nhiệm vụ chỉ huy quân đội phòng thủ Red Keep. Những bức tường đầy rẫy những hiệp sỹ và cung thủ, chờ đợi kẻ thù. Khi đội quân đầu tiên tiến đến phất chiếc cờ hiệu hình sư tử của Casterly Rock, với Lãnh Chúa Tywin dẫn đầu, Vua Aerys vội vàng ra lệnh mở cổng thành, nghĩ rằng cuối cùng thì người bạn cũ và từng là Cánh Tay đã đến giải cứu ông, giống như ông ta đã từng làm ở sự kiện Thách Thức của Duskendale. Nhưng Lãnh Chúa Tywin đã không hề có ý muốn giải cứu Vua Điên.

Lần này, hành động của Lãnh Chúa Tywin là vì đế quốc, và ông quyết định chấm dứt một triều đại đã bị sự điên loạn làm cho suy đồi. Ngay khi vào được bên trong những bức tường của thành phố, binh lính của ông tấn công quân đội phòng thủ King’s Landing, và máu đổ trên khắp những con phố. Một cánh quân được tuyển chọn tiến tới Red Keep, vượt qua những bức tường và tìm kiếm Aerys, để công lý có thể được thực thi.

Red Keep bị chọc thủng rất nhanh chóng, nhưng trong đám hỗn loạn, vận rủi nhanh chóng rơi lên đầu Elia xứ Dorne và những đứa con của nàng, Rhaenys và Aegon. Điều bi kịch rằng những vụ đổ máu trong chiến tranh thường không bị đem ra phán xét là vô tội hay có tội, và vì thế mà những kẻ đã hãm hiếp và giết hại Công Chúa Elia đã thoát khỏi bị trừng phạt. Không ai biết rõ kẻ nào đã giết Công Chúa Rhaenys ngay trên giường của cô bé, hay đập đầu Hoàng Tử Aegon vào tường. Một số người thì thầm rằng chính Aerys đã ra lệnh này khi ông nhận ra rằng Lãnh Chúa Tywin đã về phe của Robert, trong khi một số khác thì nói rằng Elia tự làm điều này vì sợ hãi những điều sẽ xảy ra cho những đứa trẻ nếu chúng rơi vào tay những kẻ thù của người chồng quá cố của mình.

Cánh Tay của Aerys, Rossart, bị giết tại một trạm gác cổng trong khi đang hèn nhát cố gắng bỏ trốn khỏi lâu đài. Và người cuối cùng phải bỏ mạng là bản thân Vua Aerys, dưới tay của hiệp sỹ Vệ Vương còn lại của mình, Ser Jaime Lannister. Giống cha mình, Ser Jaime đã làm điều mà chàng nghĩ rằng sẽ là tốt nhất cho đế quốc, đặt dấu chấm hết cho Vua Điên.

Red Keep và King’s Landing

Và đó là kết thúc cho cả triều đại của Gia Tộc Targaryen lẫn cuộc Biến Loạn Robert – cuộc chiến đã đặt dấu chấm hết cho gần ba trăm năm cai trị của gia tộc Targaryen và dẫn lối cho một kỷ nguyên vàng dưới sự bảo hộ của gia tộc Baratheon.

Nguồn BapStory
Bình luận
Loading...

https://chudaihd.com/ mom has passionate sex with her grown son.
www.alledepornos.com
sex videos