click here to find out more http://www.pornsocket.cc
sexyvideoshd.net
www.anybunnyvideos.com runaway girls.

Quỷ tắm

0 152

Năm 1997 tôi 15 tuổi, học hành chẳng ra gì, ngày nào cũng cúp tiết đi chơi.
Thành phố nơi chúng tôi sống là một thành phố công nghiệp cấp huyện, khắp nơi đều là nhà máy, có nhà máy bông, có nhà máy dệt, có nhà máy vải… Một số nhà máy sau khi phá sản thì đóng cửa, bên trong không có người, chúng tôi thường vào trong đó chơi.
Chúng tôi thích nhất là vào nhà máy bông vải chơi, bởi vì ở đó rộng vô cùng, hơn nữa có đủ các thứ rất thú vị. Đương nhiên là máy móc đã bán sạch từ lâu, nhưng trên nền đất lâu lâu vẫn thấy sót lại linh kiện lung tung gì đó. Khi gặp mớ linh kiện hay ho đó, chúng tôi sẽ nhặt gom lại bán cho tiệm thu mua phế liệu. Tiền bán được chúng tôi sẽ mua thuốc, đi chơi game hoặc đi xem phim.

Trong danh sách những thú vui lúc đó của chúng tôi cũng có chơi bida và trượt patin. Nhưng bàn bida và sân patin không phải thiên hạ của chúng tôi mà là địa bàn của đám thanh niên lớn hơn chúng tôi nhiều. Bọn họ cũng hút thuốc, nhưng trên người họ là áo hoa và những chiếc quần ống rộng thời thượng, bên cạnh còn có rất nhiều chị gái xinh đẹp, chúng tôi ở đó chỉ là phận chầu rìa thôi.

Bởi vậy cho nên lúc có tiền, chúng tôi vẫn thích nhất là đi chơi game, tuy nhiên, game dù hay mấy cũng không thể ngày nào cũng chơi, chơi hoài cũng không đủ tiền, bởi vậy mỗi lần còn ít tiền là chúng tôi đi xem phim. Bình thường phòng chiếu phim sẽ chiếu phim võ hiệp hoặc xã hội đen bắn nhau, nhưng đêm đến lại khác, thường sẽ có chiếu phim cấp ba hoặc còn hơn thế nữa.

Mỗi lần ông chủ muốn thay phim thì đều ra quát nạt, muốn đuổi lũ nhóc con chúng tôi đi, nhưng đa phần cũng chỉ nói cho có lệ thôi. Tất cả hiểu biết giới tính của chúng tôi thời đó đều là từ những bộ phim kiểu này và những bộ tiểu thuyết võ hiệp in lậu bán đầy trên phố mà ra. Nhưng tuổi trẻ dốt nát luôn vô tình, chúng tôi là trẻ con, không phải thanh niên, bọn họ có cách để thử nghiệm những gì tai nghe mắt thấy, chúng tôi thì không.

Tuy rằng không có cách thử nhưng chúng tôi có cách khác để khám phá cho thỏa tò mò.
Thành phố chúng tôi xưởng sản xuất nhiều, đa số các xưởng đều có nhà tắm. Tiểu Long là thằng nhóc to gan nhất trong số chúng tôi, cậu ta có rất nhiều ý tưởng quỷ quái. Cậu ta nói, chỉ cần leo được lên tháp chứa nước là có thể nhìn vào nhà tắm ở công xưởng.
Cách Tiểu Long nghĩ ra này khiến chúng tôi cảm thấy hơi hởi đáng tin, bởi vì nhà tắm nữ tuy có có cửa sổ nhưng cửa sổ ở rất cao, bởi vậy chúng tôi chắc chắn không với tới. Thực ra không chỉ chúng tôi, đến cả người lớn muốn leo với được lên cao vậy chắc cũng không dễ dàng gì.

Cái nhà tắm Tiểu Long nói chính là cái nhà tắm của xưởng bông vải Đông Hưng, phía bên ngoài cái nhà tắm đó là một công xưởng, nhưng xưởng này đã phá sản rồi. Có điều đúng như Tiểu Long nói, trong cái xưởng đó có một tháp nước, lại chính xác đối diện với nhà tắm của nhà máy bông vải Đông Hưng.

Nhưng cái xưởng đó bên trong không an toàn, người lớn bình thường đều không cho chúng tôi tới chơi, họ nói xưởng đó trước đây từng xảy ra hỏa hoạn, thiêu chết không ít người. Nghe nói cứ hàng đêm, máy móc trong xưởng đều sẽ tự hoạt động, bên trong đèn thắp sáng trưng, giống như những người chết cháy kia trở về làm việc vậy.

Cái xưởng đó chúng tôi cũng đã từng đến chơi, bên trong đúng thật là giống như đã từng bị cháy, khắp nơi đều là vết cháy đen và đổ nát, đến cả tường nhà xưởng cũng bị sập không ít. Tuy vậy nếu bảo có gì kì lạ thì chúng tôi lại chẳng thấy gì hết. Đương nhiên, có thể là do chúng tôi đến vào ban ngày.

Tháp nước của công xưởng bông vải bỏ hoang đó rất cao, bề ngoài tháp nước cũng bị ám khói đen xì. Nhưng tháp nước rất chắc chắn, chúng tôi đã từng dùng búa đập phá cái tháp nước rất mạnh nhưng cũng chỉ làm tróc vài mảng vôi vữa mà thôi. Chúng tôi cũng từng bò theo những thanh thép có gân sọc gá ngoài thân tháp nước mà leo lên đó. Những thanh thép gân sọc đó rất hay gặp, nhất là hay thấy ở ống khói nhà máy gạch. Chỉ có điều ống khói nhà máy gạch cao quá nên chúng tôi đều chưa lên bao giờ.

Lần trước leo lên tháp nước chơi thôi, chẳng ai để ý gì hết, không ngờ bây giờ Tiểu Long lại nảy ra ý định đó.

Vào một buổi trưa, mấy đứa chúng tôi cùng nhau đi đến nhà máy bỏ hoang nọ, canh đúng lúc công nhân nữ tan ca, chúng tôi liền leo lên tháp nước. Nhưng sau khi leo lên tháp nước, chúng tôi rất thất vọng. Không phải chúng tôi thất vọng vì không nhìn thấy nhà tắm, mà thất vọng là vì chỗ chúng tôi nhìn vào được lại bị đám tủ trong nhà tắm che mất, cái chúng tôi nhìn thấy nhiều nhất cũng chỉ là đỉnh đầu của mấy cô công nhân nữa thôi.
Chúng ôi ôm hy vọng to lớn biết bao leo lên tháp nước, bây giờ chẳng thấy gì hết, đúng thật là thất vọng cực độ.

Chúng tôi ở trên tháp nước phơi nắng một hồi, còn thi xem ai đi tè xa hơn. Chúng tôi nhắc đến Hoàng Tiểu Mễ, lại nhắc đến Kiều Hồng. Hoàng Tiểu Mễ là nữ sinh đẹp nhất trong trường chúng tôi, còn Kiều Hồng là nữ sinh có bộ ngực lớn nhất. Tiểu Long nói cậu ta thích Kiều Hồng, nhưng Kiều Hồng có bạn trai rồi, là học sinh cấp ba cơ. Nói chung ngày hôm đó chúng tôi nói chuyện rất lâu, nói mãi nói mãi. Tiểu Long nói cậu ta không muốn về nhà, bố cậu ta hay uống rượu, mỗi lần uống xong là đánh cậu ta và mẹ, cậu ta còn nói sớm muộn cũng có ngày cậu ta giết chết người bố đó.

Chúng tôi đề nghị đằng nào cũng vào rồi thì tìm chút gì đó bán được rồi đi mua rượu về uống. Lúc này trời chưa tối, tuy nhiên đã chạng vạng rồi, mặt trời chiếu ánh sáng đỏ hồng khắp nơi, đẹp vô cùng.

Lúc chúng tôi leo từ tháp nước xuống thì gặp một ông lão gương mặt tiều tụy, bộ đồ mặc trên người nhếch nhác hết chỗ nói. Ông ta đang cầm trong tay một cái túi vải. Vừa nhìn thấy chúng tôi leo xuống, ông ta liền bảo chúng tôi là trời sắp tối rồi, mau về đi, một lúc nữa trời tối rồi coi chừng không giữ được mạng đâu.

Chúng tôi không thèm để ý đến ông ta. Tiểu Long chửi lão, bảo còn ăn nói vớ vẩn là ăn đòn. Lão già lắc lắc đầu, không nói gì mà cầm cái bị của lão đi mất.

Sau khi ông ta đi rồi, chúng tôi lượn lờ ở trong xưởng một lúc. Đồ trong xưởng này không ít, nhưng đều là một số loại máy móc lớn hoặc đường ray gì đó, chúng tôi không bê đi nổi. Một số khung kệ trong xưởng đã xiên vẹo, Đông Đông nhìn thấy chúng đã rỉ sét mục nát liền muốn tháo xuống, nhưng sau khi cậu ta đạp vài cái muốn gãy chân mà chúng vẫn đứng trơ trơ thì cũng bỏ luôn ý định.

Mắt nhìn trời đã sắp tối, đèn bên ngoài đã bật sáng, chúng tôi vừa chuẩn bị rời đi thì Đông Đông bảo hình như nghe thấy tiếng người nói chuyện.

Lúc này bên trong xưởng toàn bộ đã đen xì xì rồi, dưới những luồng gió lạnh thổi tới, cỏ dại mọc lung tung trong xưởng xào xạc lùa nhau, trên cây không biết có thứ gì đang kêu, trong cỏ không biết có thứ gì đang chạy. Chúng tôi hơi sợ nhưng không ai dám nhận mình sợ. Khi Đông Đông nói nghe thấy tiếng nói chuyện thì đám chúng tôi mới càng cảm thấy sợ hãi hơn.

Mấy đứa chúng tôi đứng trân trân yên lặng trong khoảng trống trước cổng lớn, mọi người không ai dám nói chuyện, cảnh tượng im lặng này có hơi đáng sợ. Đứng im lặng một hồi lâu, Tiểu Long bỗng ha ha cười phá lên, nói chúng tôi đúng thật là đám nhát gan, nhìn cái bộ dạng sợ hãi mà buồn cười.

Tiểu Long nói xong chúng tôi cũng ha ha cười theo. Chính lúc chúng tôi đang cười, tôi cũng nghe thấy tiếng nói chuyện, nhưng nói gì thì tôi lại không nghe rõ, chỉ biết chắc đó là tiếng của một cô gái trẻ. Khi tôi còn đang ngây người thì Tiểu Phương hỏi: “Các cậu có nghe thấy không?”

Lúc Tiểu Phương nói thì chúng tôi đều đã nghe thấy hết, đó đã không còn là tiếng một cô gái mà là rất nhiều cô gái. Mấy cô gái này hình như đang kể chuyện gì đó rất thú vị, không ngừng rúc rích cười. Trong không khí yên lặng của công xưởng bị bỏ hoang, bốn phía tối đen như mực, không ngờ lại nghe thấy tiếng con gái cười hi hi ha ha. Chúng tôi lần này thực sự bị dọa chết khiếp, sau lưng tôi nổi lên từng đợt ớn lạnh, chân đã mềm nhũn, trong đầu trống rỗng không nghĩ ra được gì nữa.

Lúc này, đèn bên phải tôi đột nhiên “tách” một cái sáng rực lên. Chúng tôi cùng nhau nhìn về phía đó, chỉ thấy dưới ánh sáng đèn là một cái cửa gỗ màu đỏ, bên trên viết hai chữ — Phòng tắm. Từ phía sau, mấy cô gái trẻ mặc đồng phục công ty tay cầm chậu, tau cầm xô đang đi tới, đẩy cửa nhà tắm nước vào bên trong.

Khi thấy đèn sáng lên thì tôi đã không còn sợ gì nữa, huống hồ ở đây còn có mấy cô công nhân nữ cơ mà. Nhưng không hiểu sao Đông Đông vẫn rất sợ, nó luôn mồm hối chúng tôi rời khỏi. Lúc Đông Đông đang hối chúng tôi thì có một cô gái trẻ đang xách thùng nước đi vào phòng tắm.

Lúc cô ấy bước vô phòng tắm, dường như đã để ý thấy chúng tôi, còn quay đầu lại cười với chúng tôi một cái. Không thể không nói, cô gái đó thật là rất xinh đẹp, tóc dài đen mượt, thân thể uyển chuyển.

Tiểu Long và Tiểu Phương nhìn theo, mặt cười tươi như hoa, chỉ chỉ tháp nước. Tuy lúc đó chúng tôi hơi sợ, nhưng nghĩ đến cô gái vừa cười với mình kia, trong lòng đã tự động hiện lên bao nhiêu cảnh trong phim. Tiểu Long nháy mắt một cái, chúng tôi nhất loạt cùng nhau trèo lên tháp nước. Tuy Đông Đông muốn rời khỏi, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình, muốn đi cũng không dám đi nên cũng đành theo chúng tôi leo lên tháp nước.
Nhưng khi chúng tôi đi đến bên dưới tháp nước, còn chưa kịp trèo lên thì lại nghe thấy tiếng con gái cười và âm thanh vùng vẫy tạt nước. Sau khi nghe âm thanh này, chúng tôi nhận ra chúng xuất phát từ phía sau nhà tắm. Hóa ra, ở giữa nhà tắm và cái xưởng này có một con ngõ hẹp.

Lúc đó cái hẻm nhỏ tối om chỉ có một vài tia sáng héo hắt chiếu lại. Đám chúng tôi nhìn sang bên đó một cái, không hề do dự một giây mà vội vàng bổ nhào tới, chạy vội vào con hẻm nhỏ đó.

Sau khi vào trong hẻm chúng tôi mới phát hiện, phía sau phòng tắm nữ có một ô cửa sổ thông gió rất lớn. Trên cửa sổ lắp kính thủy tinh mờ, có điều thời gian đã lâu rồi, có hai ô kính thủy tinh đã bị vỡ, chỉ dùng giấy dán lên che lại, mà giấy thì qua thời gian dài chịu sự tác động của hơi nước trong nhà tắm nên cũng sớm đã mục nát.

Mấy người chúng tôi đứng dưới ô cửa dán giấy, liếc mắt một cái là nhìn thấy cảnh bên trong rõ ràng từng chút một.

Bên trong có một cái bể tắm lớn, trong bể đang lãng đãng hơi nóng bốc lên, vài cô gái trẻ thân không mảnh vải vừa ngâm mình trong nước vừa tạt nước lẫn nhau đùa giỡn, cười ầm ỹ. Chúng tôi đã bao giờ được thấy cảnh này đâu, lúc đó vừa thấy lập tức ngây người.
Tối hôm đó sau khi chúng tôi xem chán chê, lúc về nhà mãi vẫn không bình tĩnh lại được, trong đầu toàn là những thân hình trắng nõn trần như nhộng.

Bắt đầu từ hôm đó, chúng tôi cứ hễ không có việc gì liền đi đến công xưởng bỏ hoang đó. Ban ngày chúng tôi không đi, vì có đi cũng chẳng thấy gì. Nhưng không phải tối nào cũng đều có thể thấy, có lúc gặp lúc không. Tuy vậy điều khiến chúng tôi cảm thấy kì quái nhất là, mỗi khi cái phòng tắm đó không sáng đèn thì cũng hoang vắng hệt như cái xưởng bỏ hoang kia, chỉ khi nào đèn sáng thì mới trở thành một phòng tắm lớn sạch sẽ đông đúc.
Chúng tôi cũng biết việc này vô cùng kì lạ, nhưng cảnh tượng bên trong khiến chúng tôi không thể nào quên được, bởi vậy nên chúng tôi cũng chẳng quan tâm nguyên nhân tại sao lại như vậy, chúng tôi nhìn thấy cái gì mới là quan trọng. Không nhớ rõ là từ lần thứ mấy, các nữ công nhân bên trong hình như đã phát hiện ra chúng tôi. Lúc đầu bọn họ rất sợ hãi, nhưng sau đó có vẻ không hề tức giận mà còn cười với chúng tôi, nói chúng tôi nhát gan.

Sau lần đó phải đến hơn một tuần chúng tôi không dám đến nhà tắm đó rình nữa, bởi vì chúng tôi sợ hậu quả xảy ra sau khi bị phát hiện. Hơn một tuần sau, bốn đứa chúng tôi cuối cùng không nhẫn nại thêm được nữa, trong lòng ngứa ngáy không yên, bụng bảo dạ chắc không có gì xảy ra nên lại đi.

Nhưng không hiểu sao lúc tính đi tôi cứ cảm thấy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay, Đông Đông cũng cảm thấy thế, nói không muốn đi nữa. Tiểu Long nói chúng tôi vô tích sự, còn nói chúng tôi nếu không đi thì sau đừng có chơi với cậu ta và Tiểu Phương nữa. Tiểu Phương khuyên chúng tôi: “Đi đi! Đi đi mà! Coi như đi cùng hai đứa tao. Hai đứa mày nếu không muốn vào thì ở bên ngoài đợi tụi tao là được rồi.”

Nghe lời Tiểu Phương nói, tôi nghĩ đi thêm lần nữa chắc cũng không sao. Thực ra chúng tôi không muốn đi không phải vì sợ điều gì kì quái, chỉ là sợ lúc chúng tôi đang xem trộm bên ngoài mà bị bắt được, vậy thì nhục không biết để mặt ở đâu. Lớp tôi có một cậu bạn rình nhà vệ sinh nữ bị bắt tại trận, bị thông báo phê bình khiển trách trước mặt toàn trường, nhục nhã không thể tả.

Lần này trước khi đi vì trời còn chưa tối nên chúng tôi đành đi quán game chơi một hồi. Lúc chơi game, mấy đứa chúng tôi đều không có tâm trí nào mà chơi, trong đầu đều là những hình ảnh thấy trong nhà tắm những lần trước. Đợi mãi trời mới tối, bốn người chúng tôi vừa đi vừa chạy tới bên ngoài xưởng bông vải. Trước khi đi vô chúng tôi còn thấy ông già rách rưới đợt nọ đi từ bên trong ra, nhưng chúng tôi không thèm để ý đến ông ấy. Lúc trèo cổng vào, không biết có phải là do hồi hộp lo lắng hay không, quần tôi còn bị rách một miếng.

Chúng tôi đi vào vừa đúng lúc đèn nhà tắm bật sáng. Giống như những lần trước, cô gái xinh đẹp nhất đi cuối cùng, lúc vào nhà tắm mấy cô gái khác còn đang trách cô ấy lề mề. Cô ấy nói tổ trưởng Giả đáng ghét đó lại kéo cô ấy nói chuyện nên mới chậm vậy.
Cô gái đó vừa nói vừa đi vào phòng tắm, trước khi vào còn quay lại cười với mấy đứa chúng tôi đang lấp ló ngoài cửa sổ thông gió một cái.

Thấy cô ấy cười với chúng tôi bên này, tôi sợ muốn chết, vội vàng thụp người xuống để trốn.

Bên trong vang lên tiếng cười lớn, một cô gái nói: “Mấy đứa trẻ này lại đến rồi.”
Chúng tôi nghe xong liền nghĩ, xong rồi, bị phát hiện rồi. Bốn đứa chúng tôi bàn bạc một hồi, Đông Đông nói: “Bọn họ biết chúng ta nhìn lén rồi, chạy thôi!” Tiểu Phương gật gật đầu, hối Tiểu Long đi cùng. Nhưng Tiểu Long không hề động đậy, còn nhòm tiếp vào bên trong phòng tắm, Tiểu Phương đành quay lại kéo Tiểu Long.

Lúc Tiểu Phương đang lôi lôi kéo kéo Tiểu Long, một cô gái bên trong nói vọng ra: “Để bọn họ vào đây chơi đi.”

Một cô gái khác nói: “Đừng dọa các em ấy nữa, mấy em ấy còn bé lắm, lông còn chưa mọc đủ nữa ấy chứ.”

Cô ấy nói xong, mọi người đều cười ầm lên. Một cô gái khác nói: “Cậu đừng nói bậy nha, bây giờ trẻ con ghê gớm lắm, chẳng việc gì không dám làm đâu. Em họ mình mới 14 tuổi đã có bạn gái rồi đó.”

Một cô khác tiếp lời: “Đúng vậy đó, con gái chị Lý không phải có thai rồi sao? Mới học lớp 10 thôi nha.”

Các cô gái hi hi ha ha, cô gái cuối cùng nói: “Các cậu đừng nói nữa, các cậu có nói vậy các em ấy không dám vào bây giờ, nhìn là biết không dám rồi.”

Cô gái đầu tiên chọc chúng tôi nói vọng ra: “Tiểu Lan nói các cậu không dám vào, có đúng vậy không?” Cô ấy nói xong, các cô khác lại cười ầm ỹ lên.

Nghe các cô ấy nói lời đó, Tiểu Long tức giận đứng thẳng lên, nói với chúng tôi: “Các cậu ai vào với mình, tức chết đi được, còn dám nói mình chưa mọc lông đủ à?”

Tiểu Long nhìn tôi, sau đó lại nhìn Đông Đông, hai đứa tôi đều không dám vào. Chỉ có Tiểu Phương nói: “Tao đi vào với mày.” Tiểu Long gật gật đầu, nói với tôi và Đông Đông: “Hai đứa mày ở ngoài này chờ đi.” Nói xong nó đứng dậy, gật đầu với Tiểu Phương: “Đi!”

Tôi và Đông Đông lo lắng vô cùng, kéo Tiểu Phương và Tiểu Long không cho tụi nó vào. Tiểu Long hất tay tôi, nói: “Được rồi, mày nhát chết chứ tao thì không.”

Tiểu Long và Tiểu Phương nhanh chóng vòng ra phía cửa để đi vào phòng tắm, tôi và Đông Đông chờ ở bên ngoài một hồi thì thấy hai người họ vào tới bên trong. Tôi và Đông Đông nghe thấy Tiểu Long nói: “Các chị không phải nói chúng tôi không dám vào sao? Chúng tôi vào rồi đây này, sao nào?”

Tiểu Long vừa nói xong câu đó, chúng tôi liền nghe thấy âm thanh nước kêu “Ùm ùm!” Hóa ra mấy người nữ công nhân kia đã nhảy xuống bồn rồi. Bọn họ dường như không hề sợ hãi gì, cười ha ha dùng nước hất lên người Tiểu Long và Tiểu Phương: “Dám vào thì có gì ghê gớm, hai người có dám nhảy xuống bồn không?”

Việc ngày hôm đó đã qua hai mươi năm rồi, nhưng cho đến tận hôm nay tôi vẫn không thể quên cảnh tượng đó. Sau khi Tiểu Long và Tiểu Phương nhảy vào bồn nước, khi đang đùa giỡn cùng mấy cô nữ công nhân nọ thì nước trong bồn bỗng biến thành biển lửa bừng bừng bốc cháy. Tôi và Đông Đông trừng trừng mắt nhìn, chỉ trong thoáng chốc, căn phòng tắm kia đã biến thành một đống đổ nát. Bốn phía bỗng đều trở nên tối đen.

Việc này xảy ra hoàn toàn ngoài dự liệu của chúng tôi, trong thời khắc đó, hai đứa chúng tôi đều không biết phải làm gì.

Chính vào lúc này, đèn bên trong xưởng bỗng dưng bật sáng trưng, bên trong không biết bao giờ xuất hiện rất nhiều người, máy móc bắt đầu rì rì khởi động. Chỉ là những người bên trong đó đã lem nhem cháy xém, và dường như họ đều không có chân!

Tôi và Đông Đông sợ hãi cực độ, lúc trèo cổng chạy ra chân đã mềm nhũn, trèo mấy lần mới lên được, vội vàng nhảy xuống đến mức trẹo cả chân.

Sau hôm đó, hai chúng tôi đều bị ốm một trận rất nặng, nằm ở nhà hơn nửa tháng mới khỏi. Bố mẹ Tiểu Long và Tiểu Phương đều đến tìm chúng tôi, hỏi Tiểu Long và Tiểu Phương ở đâu? Tôi nói hai đứa nó đi vài phòng tắm của xưởng bông vải đó. Bố mẹ Tiểu Long và Tiểu Phương nói thế nào cũng không tin, bao nhiêu lần đến tìm chúng tôi hỏi đi hỏi lại.

Khi chúng tôi khỏi bệnh mới biết bố Tiểu Phương đã đi báo án. Cảnh sát đến hỏi chúng tôi mấy lần, tôi đều thành thật kể lại mọi chuyện. Nhưng bọn họ không tin chúng tôi, họ vứt còng tay lên bàn để dọa tôi và Đông Đông, nói nếu chúng tôi còn nói bậy bạ sẽ bắt chúng tôi lại.

Tiểu Long và Tiểu Phương cuối cùng thật sự đã mất tích, không ai biết hai người họ đi đâu. Sau khi trải qua chuyện này, tôi không bao giờ dám đi đến những công xưởng bỏ không đó chơi nữa. Bố tôi còn thắc mắc không không hiểu sao tôi đột ngột thay tính đổi nết.

Khi tôi học lớp 10, thành phố chúng tôi khắp nơi đều tiến hành cải cách, phá bỏ những công xưởng cũ kia để xây dựng lại. Xưởng bông vải chúng tôi đi kia cũng không ngoại lệ, chỉ là khi phá dỡ thì phát hiện hai bộ hài cốt, trên người vẫn còn mặc đồng phục học sinh. Tôi và Đông Đông đều đi đến để xem, hai bộ xương kia chính là Tiểu Long và Tiểu Phương. Nơi bọn họ bị chôn vùi là đống đổ nát bên cạnh con hẻm nhỏ trong công xưởng.
Chỉ có điều, ngoài bọn họ ra thì trong đống đổ nát kia còn năm, sáu bộ xương phụ nữ, đều là bị thiêu cháy đến chết.

Bình luận
Loading...

https://chudaihd.com/ mom has passionate sex with her grown son.
www.alledepornos.com
sex videos